Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 508: Tào Phương biệt khuất.

Chương 508: Tào Phương biệt khuất.
Là Ngũ Huyền đại sư, tại sao hắn lại đến đây?
Ngũ Huyền đại sư là trưởng lão của công hội luyện dược sư, ngoại trừ phiên trực ở trong công hội thì rất ít khi lộ diện ở bên ngoài. Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Chả lẽ hắn đến vì thiếu niên kia, rốt cuộc thiếu niên đó là ai?
Người tới chính là Vũ Huyền.
Đương nhiên Diệp Viễn sẽ không ngu ngốc chạy đến Lâm Lang Các một mình. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, người ta nói thế nào thì là thế ấy.
Công hội luyện dược sư đứng trung lập giữa tranh chấp của các thế lực. Ngũ Huyền đại sư đến nơi này đúng là rất thích hợp.
Trước khi tới, Diệp Viễn đã để Từ Tử Huy đi mời Ngũ Huyền đến đây trợ trận.
Tuy rằng ngày đó Diệp Viễn có thái độ không tốt cho lắm, nhưng với tính tình mến mộ tài năng của ngũ Huyền chắc là hắn sẽ đồng ý giúp đỡ chuyện này.
Quả không ngoài dự liệu, đúng là Ngũ Huyền đã đến.
Phần ân tình này Diệp Viễn sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tìm cơ hội trả lại.
Ngũ… Ngũ Huyền đại sư, tại sao ngài lại tới đây? Linh Nhi thấy Ngũ Huyền thì thần sắc trở nên mất tự nhiên.
Nếu công hội luyện dược sư nhúng tay vào chuyện của Lâm Lang Các, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hơn nữa địa vị của Ngũ Huyền cực kỳ cao, không phải một tiểu nha đầu như nàng có thể đối phó.
Ngũ Huyền thản nhiên nói: “Đã lâu không nghe nói có người khiêu chiến tầng thứ bảy của Thiên Vấn Tường, việc trọng đại như vậy tất nhiên ta không muốn bỏ qua.”
Đúng lúc này một giọng nói vang lên: "Ngũ Huyền đại sư đại giá quang lâm thật là làm cho Lâm Lang Các của kẻ hèn này vẻ vang. Nhưng mà đại sư nói muốn gia nhập vào đoàn cố vấn thì có lẽ điều này không thích hợp cho lắm.
Người vừa nói mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, trông có vẻ trẻ tuổi. Trước ngực đeo một một viên hung chương. Đây là một thanh niên đã đạt chuẩn Đan Vương trung cấp.
Hai mắt Diệp Viễn híp lại. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì người này chính là tam thiếu gia của Tào gia.
Ngũ Huyền vuốt râu cười nói: “Ta chỉ là người tới làm chứng, chứ vấn đề ở tầng thứ bảy này đã rất lâu không có ai đến khiêu chiến, ngày hôm nay lão phu chỉ muốn tham gia chút náo nhiệt mà thôi.
Sắc mặt Tào Phương hơi trầm xuống, có Ngũ Huyền tọa trấn ở đây, một số việc cũng không thể để múa rìu qua mắt thợ được.
Hắn hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Viễn rồi đổi qua vẻ mặt ôn hòa nói với Ngũ Huyền: “Có phải Ngũ Huyền đại sư quá hưng sư động chúng rồi không? Đã năm năm không có ai giải được vấn đề ở tầng thứ bảy. Thiếu niên này mới mười mấy tuổi, chẳng qua là hắn đi xem một lần mà thôi, làm sao có thể giải đáp ra được những vấn đề khó khăn như thế này chứ.
Ngũ Huyền cũng rất có thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Viễn cười nói: “Tuy rằng lão phu cũng không mong muốn quá nhiều. Nhưng cũng mong đợi sẽ nảy sinh ra một ít kinh hỉ. Ta chỉ muốn làm một vai quần chúng ngó xem một chút. Chỉ có như thế mà Tào gia cũng không đồng ý sao?
Tào Phương vội vàng nói: "Không dám không dám, bình thường muốn mời Ngũ Huyền đại sư cũng không mời được, Tào gia chúng ta nào dám chặn ngoài cửa? Hoan nghênh, hoan nghênh ngài đã tới!"
Trong lòng Tào Phương rất phiền muộn, mỗi cường giả Đan Hoàng đều có địa vị vô cùng quan trọng, cho dù Ngũ Huyền chỉ là Đan Hoàng sơ cấp cũng không ngoại lệ.
Cường giả Đan Hoàng muốn đóng vai quần chúng, Tào Phương tìm mãi cũng không ra lý do để cự tuyệt.
Hơn nữa hắn chỉ là hậu bối của Tào gia, căn bản là không có tư cách từ chối.
Thế nhưng có Ngũ Huyền ở đây thì hắn sẽ không tiện gian lận.
Quả thật, đoàn cố vấn của Tào gia nổi danh công chính, thế nhưng trên thế giới này, làm gì có nơi nào làm được hoàn toàn công bằng?
Bình thường Tào Phương vẫn có thể lợi dụng uy vọng của Tào gia để làm một chút việc trong phạm vi nhỏ.
Nhưng có Ngũ Huyền ở đây, Tào Phương không cách nào làm như vậy được nữa, nếu không danh vọng của Tào gia sẽ lập tức bị hủy hoại.
Nếu không có danh vọng, Thiên Vấn Tường của Tào gia cũng sẽ không tồn tại nổi.
Đối với Tào gia mà nói, chuyện này cực kỳ có tính chất đả kích huỷ diệt.
Đương nhiên, Tào Phương cũng không tin, một Hóa Hải Cảnh nho nhỏ như Diệp Viễn có thể giải đáp được bất cứ một vấn đề nào trên tầng thứ bảy.
Tào Phương nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt như đợi xem trò vui, cười nói: "Các hạ thật đúng thật là có dũng khí, một hơi lấy tới mười cái nhãn, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không có khí phách bậc này đấy!"
Diệp Viễn ha ha cười đáp: "Chẳng qua chỉ là một nghìn Nguyên tinh thượng phẩm, vui đùa một chút mà thôi. Nói không chừng ở trong mười cái vấn đề này, biết đâu ta có thể giải đáp được một hai cái thì sao?"
"Ngươi thật đúng là dám nói! Vấn đề trên tầng thứ bảy, cho dù là hội trưởng đại nhân ban bố năm năm trước, cho tới nay cũng không một ai có thể giải đáp được.
Một tên Hóa Hải Cảnh nho nhỏ như ngươi, cũng dám đâm đầu vào tảng đá lớn như vậy!" Tào Phương rất không thoải mái với thái độ khinh miệt của Diệp Viễn.
Nghe xong lời này, Ngũ Huyền cũng cười nhạt nói: "Tào hiền chất xem thường Diệp Viễn công tử rồi, hôm qua Diệp Viễn công tử đã thông qua khảo hạch chuẩn Đan Vương cao cấp ở công hội luyện dược sư, hiện tại đã chính thức trở thành một chuẩn Đan Vương cao cấp! Hơn nữa… ngày hôm qua hắn còn đánh bại được cả Nhậm Đông!"
Ngũ Huyền nói ra lời này làm cả sảnh đường đều kinh hãi.
Mười sáu tuổi đã đạt đến chuẩn Đan Vương cao cấp? Đây là khái niệm gì?
Ngay cả Tào Phương cũng sững sờ, hắn chỉ được thuộc hạ báo cáo nói có một đệ tử U Vân Tông đến khiêu chiến, nhưng không biết Diệp Viễn lại có thực lực như thế trên đan đạo.
Nhậm Đông là đối thủ cả đời của hắn, hắn dùng hết toàn lực cũng vô pháp đánh bại đối thủ.
Thế nhưng đối tượng mà hắn không có cách nào vượt qua lại bị thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt này đánh bại!
Cái này… đúng là quá đả kích người.
Nhưng mà chính bởi vì như vậy, hắn mới biết được tại sao vào ngày hôm nay Ngũ Huyền lại xuất hiện ở nơi này.
"Thiếu niên này đã là chuẩn Đan Vương cao cấp, ông trời ơi! Hắn tu luyện đan đạo như thế nào vậy, thế này thì cũng quá yêu nghiệt đi? Hơn nữa hắn còn đánh bại cả Nhậm Đông của phủ thành chủ, đây… đây chẳng phải là nói, hắn đã là người đứng đầu trong lớp thanh niên rồi sao?"
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Thấy những người tuổi trẻ này, trong nháy mắt ta đã cảm thấy mình già thật rồi!"
"Chuẩn Đan Vương cao cấp mười sáu tuổi, tương lai chắc chắn sẽ đạt đến Đan Vương đỉnh phong! Nói không chừng, hắn cũng có thể phá vỡ hư không, trùng kích Thần Vực đây!"
Lời Ngũ Huyền vừa nói lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trong đám người.
Ngũ Huyền nhìn Diệp Viễn cười nói: "Diệp Viễn, ngươi đã lấy được hung chương, sao lại không đeo lên?"
Diệp Viễn lúc mới nhận được hung chương chỉ nhìn một cái đã cất đi.
Bây giờ nghe Ngũ Huyền nói như vậy, tiếp tục che giấu cũng không tốt, không thể làm gì khác hơn là lấy hung chương ra đeo lên.
"Ha ha, vãn bối thật sự là không có thói quen đeo hung chương, xin Ngũ Huyền đại sư chớ phiền lòng." Diệp Viễn cười theo nói.
"Ngươi cái tiểu tử này, thật là làm cho ta không biết nói cái gì cho phải! Người khác có được hung chương đều là coi như bảo bối, hết lần này tới lần khác ngươi lại làm như là thứ bỏ đi vậy! Ài..." Ngũ Huyền cười mắng.
Diệp Viễn mỉm cười, cũng không giải thích, nói vào vấn đề chính: "Không lãng phí thời gian nữa, để cho ta xem trong mười cái ngọc giản này có cái gì đã."
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đi tới trước nhãn một trăm ba mươi sáu, dùng thần thức quét qua ngọc giản một lần.
Nhìn thấy động tác của Diệp Viễn, ngay cả Ngũ Huyền cũng nín thở.
Câu hỏi số một trăm ba mươi sáu, người ban bố nội dung mới biết được. Tuy là trưởng lão của công hội luyện dược sư, Ngũ Huyền lại không rõ nội dung trong ngọc giản cho lắm.
Diệp Viễn xem ngọc giản với tốc độ rất nhanh, chỉ dùng mấy hơi thời gian đã thả trở lại.
"Thế nào? Có nắm chắc hay không?" Ngũ Huyền không nhịn được lên tiếng hỏi.
Diệp Viễn cười thần bí trả lời: "Ta xem qua cái khác trước đã."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất