Chương 509: Kế hoạch biến thái của Diệp Viễn!
Ngũ Huyền thấy thế, không khỏi bật cười nói: "Ngươi tên tiểu tử này, vẫn mua mấy cái nhãn, thật không có biện pháp với ngươi! Mà thôi cũng được, ngươi xem trước đi."
"Xì, không biết thì không biết, giả bộ thật giống! Dù ngươi là chuẩn Đan Vương cao cấp thì thế nào, năm năm nay có tổng cộng đến hơn mười vị cường giả Đan Hoàng khiêu chiến qua vấn đề số một trăm ba mươi sáu, trong đó bao gồm cả thành chủ đại nhân, thế nhưng không ai thành công. Chỉ bằng ngươi, có thể trả lời được sao?" Tào Phương mỉm cười nói.
Mặc dù lời nói của Tào Phương nghe không hợp tai, thế nhưng các luyện dược sư ở đây đều âm thầm tán đồng.
Hai người Nhậm Tinh Thuần và Đan Thần Tử, gần như là đại biểu cho trình độ tối cao của đan đạo ở Vô Biên giới.
Vấn đề mà ngay cả bọn họ cũng không giải đáp được, trên cơ bản đều rất khó giải quyết, có thể quy về một loại phỏng đoán kia.
Với cách phỏng đoán này, lấy trình độ ở Vô Biên giới, căn bản là không có cách nào giải đáp được.
Thế nhưng bọn hắn cũng không biết, trình độ đan đạo của Diệp Viễn vốn đã vượt ra khỏi trình độ của Vô Biên giới.
Diệp Viễn nhìn Tào Phương một cái, cũng cười nhạt nói: "Tào tam thiếu gia, nếu như ta có thể giải đáp vấn đề số một trăm ba mươi sáu này, Nguyên tinh mà hội trưởng đại nhân treo thưởng, một viên ta cũng không lấy, toàn bộ cho Tào gia các ngươi, thế nào?"
Tào Phương vừa nghe hai mắt lập tức híp lại, nói: "Ngươi có điều kiện gì?"
"Thả Thiên Phong trưởng lão ra, nhận lỗi với người, thế nào?" Diệp Viễn thản nhiên nói.
Tào Phương đã sớm ngờ tới trong lời nói của Diệp Viễn có điều bất thường, cười lạnh đáp: "Hừ, lão nhân kia khiêu chiến thất bại, còn muốn bêu xấu danh dự của Lâm Lang Các chúng ta, làm sao có thể cứ như vậy tha cho hắn. Tào gia chúng ta sừng sững mấy nghìn năm ở Vô Phương Thành, chính là dựa vào hai chữ uy tín, muốn thả hắn sao có thể dễ dàng như vậy? Trừ phi lão nhân kia chịu đứng ra, thừa nhận chính mình nói xấu Tào gia."
Tào Phương thấy Diệp Viễn đã có ý định từ trước, cũng không chịu nghe theo lời của Diệp Viễn, lấy hai chữ "danh dự" để nói về chuyện này.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ nổi trận lôi đình, thế nhưng Diệp Viễn chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nói: "Vậy thì không còn cách nào khác nữa, giờ tam thiếu gia ngài cố gắng gom góp Nguyên tinh nhanh đi, ta sợ một lúc nữa Tào gia các ngươi không lấy đủ Nguyên tinh ra được."
Diệp Viễn vẫn một bộ khí định thần nhàn, tựa như tất cả vẫn ở trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn dáng vẻ của hắn thì cảm thấy giống như trong mắt hắn vấn đề số một trăm ba mươi sáu ở tầng thứ bảy là một đống Nguyên tinh vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với người khác mà thôi.
Trên thực tế, mấy vấn đề này đúng là một đống Nguyên tinh trong mắt Diệp Viễn.
Mục đích của Diệp Viễn rất đơn giản, chính là khiêu chiến Thiên Vấn Tường, khiêu chiến đến lúc Tào gia phá sản!
Những giải thưởng Nguyên tinh là do Tào gia đến quản lý, thế nhưng cũng sẽ không đặt ở một chỗ trong kho. Tất nhiên Tào gia sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ dùng số Nguyên tinh đó để làm những chuyện khác.
Thế nhưng mấy ngàn năm qua, chỉ cần luyện dược sư trả lời được đúng vấn đề trên Thiên Vấn Tường, Tào gia sẽ trả toàn bộ số tiền treo giải thưởng, chưa từng có một chút thiếu sót nào.
Dù cho người đưa ra vấn đề đã là một người chết.
Cũng chính bởi vì như vậy, Tào gia mới có thể bảo đảm sự tin tưởng của mọi người vào danh dự của bọn họ.
Ở trên đường Diệp Viễn đã sớm biết uy tín và danh dự của Tào gia đã thâm nhập sâu vào nhân tâm tất cả mọi người, cho nên không chọn cách lấy cứng đối cứng, đưa ra nghi vấn về uy tín danh dự của Tào gia.
Nói vậy, người khác căn bản sẽ không tin tưởng, ngược lại hắn sẽ trở thành một tiểu nhân phỉ báng Tào gia.
Cho dù cường đại như Ngũ Huyền, cũng sẽ không đứng ra hoài nghi uy tín của Tào gia, huống chi Diệp Viễn chỉ là một người chưa có tiếng nói ở đây.
Cho nên Diệp Viễn tránh nặng tìm nhẹ, hắn muốn khiêu chiến từng vấn đề từng vấn đề, hắn muốn cho Tào gia lấy không ra nhiều Nguyên tinh như vậy!
Diệp Viễn không tin đến lúc đó Tào gia còn dám không thả người!
Diệp Viễn dám làm như thế là hoàn toàn dựa vào thực lực vô cùng cường đại trên đan đạo!
Đổi thành người khác, nào dám dùng phương thức cực đoan này?
Tào Phương nghe Diệp Viễn nói xong, chỉ coi là một chuyện cười, thản nhiên nói: "Có bản lĩnh, ngươi giải đáp hết các vấn đề để Tào gia ta lấy không ra nổi Nguyên tinh đi! Luyện dược sư ở chỗ này nhìn nhiều như vậy, đừng chỉ nói mà không làm, nói miệng không ai chẳng nói được?"
Không ít người thấy lời lẽ của Diệp Viễn cuồng vọng như vậy, đều cảm thấy buồn cười.
"Ha ha, đúng là tuổi trẻ khí thịnh! Coi như hắn có thể giải đáp được vấn đề của Đan Thần Tử đại nhân thì vấn đề phía trước đó cũng không dễ dàng giải đáp như thế."
"Đúng vậy! Cuồng vọng cũng phải có cái hạn độ chứ.
Mấy ngàn năm qua, trên Thiên Vấn Tường đã tích lũy hơn một trăm câu hỏi, nếu hắn trả lời được toàn bộ thì chẳng phải cường giả đan đạo từ mấy nghìn năm trước đến xách giày cho hắn cũng không xứng sao?"
"Ha ha, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, vẫn có thể hiểu được!"
Diệp Viễn không cãi lại, chỉ gật nhẹ đầu, bắt đầu kiểm tra đến ngọc giản số một trăm ba mươi lăm.
Tốc độ kiểm tra của Diệp Viễn rất nhanh, hầu như chỉ là quét qua một lần là để xuống.
Nhìn thấy động tác của Diệp Viễn, những người khác càng nghĩ Diệp Viễn tới đây chỉ để ra vẻ.
Những câu hỏi trên tầng thứ bảy của Thiên Vấn Tường, mỗi cái đều thâm ảo không gì sánh được, cho dù chỉ là hiểu vấn đề đã phải tốn rất nhiều thời gian.
Diệp Viễn chỉ dùng thời gian mấy hơi thở đã để ngọc giản xuống mà không cần suy nghĩ, làm sao có thể giải đáp được?
Ngay cả Ngũ Huyền nhìn thấy loạt động tác này của Diệp Viễn cũng có chút thất vọng.
Trong lòng của hắn, đương nhiên không tin Diệp Viễn có thể giải đáp mấy vấn đề này, thế nhưng vừa nghĩ tới biểu hiện ngày hôm qua của Diệp Viễn, chẳng biết thế nào hắn lại có vài phần mong đợi.
Đây mới là nguyên nhân khiến hắn tới đây!
Giống như Nhậm Đông, Ngũ Huyền cũng quan sát ghi lại quá trình luyện đan của Diệp Viễn một lần nữa, nói hắn dùng kỹ thuật kỳ diệu mà điêu luyện cũng không đủ để hình dung!
Trình độ luyện chế như vậy, Đan Hoàng như hắn cũng không đạt được.
Ngũ Huyền thật tò mò, người nào có thể dạy dỗ ra được hậu bối nghịch thiên như vậy?
Rất nhanh, Diệp Viễn buông ngọc giản số một trăm hai mươi sáu xuống, đến đây coi như hắn đã xem xong tất cả mười vấn đề.
"Tiểu tử, mười cái câu hỏi này đều rất khó, không gì sánh được, chỉ sợ trong nhất thời nửa khắc ngươi cũng không nghiên cứu ra. Lâm Lang Các có phòng riêng và phòng luyện đan, ngươi có thể tiến vào thử thí nghiệm giải đáp." Ngũ Huyền nhắc nhở.
Hắn cũng không tin, Diệp Viễn có thể ở trong thời gian ngắn như vậy giải đáp hết cả mấy vấn đề này.
Trước hắn hỏi Diệp Viễn, chỉ là muốn hỏi một chút Diệp Viễn có muốn giải đáp không chứ không phải lập tức giải ra đáp án.
Vấn đề của hội trưởng chính hắn cũng đã nghiên cứu rất lâu rồi, ngay cả hiện tại cũng thỉnh thoảng mang ra nghiên cứu một phen, lại vẫn không tìm ra được điểm đột phá.
Coi như Diệp Viễn yêu nghiệt, cũng không thể nào đưa ra được đáp án nhanh như vậy.
Diệp Viễn cũng cười nói: "Không cần. Tào tam thiếu gia, ngươi mời đoàn cố vấn tới đây đi, ta giải đáp toàn bộ một lần cho đỡ phiền toái. Vừa lúc Ngũ Huyền đại sư cũng ở đây sẽ làm chứng cho ta."
"Cái gì? Ngươi muốn giải đáp ngay bây giờ? Ở đây có thể có hơn một nghìn luyện dược sư nhìn chằm chằm đấy, ngươi cũng trêu đùa nhiều người như vậy à!" Tào Phương thấy Diệp Viễn nói thế lại càng hoảng sợ.
Diệp Viễn cười đáp: "Ta chính là muốn giải đáp trước mặt nhiều người như vậy, bằng không không phải mọi người sẽ mất đi cơ hội chiêm ngưỡng một vở kịch hay hay sao? Bớt nói nhảm, bây giờ ta sẽ ấn khắc vào ngọc giản, bọn họ giám định còn phải tốn thời gian rất lâu, cũng đừng làm lỡ thời gian."