Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 515: Tiên Minh Ngọc Nhưỡng.

Chương 515: Tiên Minh Ngọc Nhưỡng.
“Ha ha, như vậy là đúng rồi! Đi, chúng ta đi đâu đó trò chuyện, chỗ lão ca có Tiên Minh Ngọc Nhưỡng cực phẩm, hôm nay hai huynh đệ chúng ta không say không về!”
Ngũ Huyền khoác tay lên vai Diệp Viễn kéo hắn đi, trông giống như bằng hữu lâu năm rồi vậy.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, chỉ đành cáo biệt với Thiên Phong rồi đi cùng Ngũ Huyền.
Thân là cường giả Đan Hoàng nên đương nhiên chỗ ở của Ngũ Huyền vô cùng xa hoa.
Ngũ Huyền dẫn Diệp Viễn tới một chỗ tiểu viện, lấy ra hai bình rượu nhỏ làm bằng ngọc, đắc ý nói: “Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này là cực phẩm trong các loại rượu, trong thành chỉ có lão đầu Phó Vân Kính kia biết ủ. Ta quấn chặt lấy hắn không buông mới xin được sáu hũ. Nếu như không phải là hôm nay chiêu đãi lão đệ, lão ca ta cũng không nỡ uống đâu!”
Diệp Viễn cười nói: “Lão ca chiêu đãi như vậy, chẳng phải khiến Diệp Viễn hổ thẹn sao?”
“Ài, hổ thẹn cái gì? Có thể kết giao với lão đệ, ta vui mừng còn không kịp! Nào nào nào, mau nếm thử xem!”
Nói rồi, Ngũ Huyền rót rượu cho Diệp Viễn, Diệp Viễn sững người, nói: “Ách, uống như vậy sao?”
Lần này đến lượt Ngũ Huyền sững người: “Không uống thế này, thì uống thế nào?”
Diệp Viễn bật cười đáp: “Lão ca cầu được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, mà lại không biết cách uống nó, chẳng phải là lãng phí rồi à?”
Ngũ Huyền kinh ngạc nói: “Ồ, ý của lão đệ là, ngươi đã từng uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng rồi? Theo ta được biết, ở Vô Biên giới này dường như chỉ có lão đầu Phó Vân Kính kia biết ủ loại rượu này thôi mà! Đợi đã, ngươi nói loại rượu này nên uống thế nào trước?”
Diệp Viễn cười trả lời: “Tiên Minh Ngọc Nhưỡng tổng cộng có năm phẩm giai, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, và cao nhất là thiên phẩm. Dựa theo phẩm cấp khác nhau, đồ để uống cũng không hoàn toàn giống nhau.”
Diệp Viễn đưa bình rượu nhỏ lên mũi ngửi ngửi, tiếp tục nói: “Bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, chắc hẳn là hạ phẩm, nên phối hợp với chén được tạo thành từ Nam Hương Mộc, mới có thể phẩm xuất ra vị của nó.”
“Ồ? Sao lại như vậy?” Vẻ mặt Ngũ Huyền hiếu kỳ như thể phát hiện ra đại lục mới vậy.
Theo hắn được biết, lão tiểu tử Phó Vân Kính kia đích thực là có Tiên Minh Ngọc Nhưỡng tốt hơn, chỉ là từ trước tới nay chưa bao giờ lấy ra cho người khác xem, chứ đừng nói đến xin cho.
Sau khi Ngũ Huyền uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng ở chỗ Phó Vân Kính một lần thì không thể nào quên được mùi vị đó, thế là ngày nào cũng chạy đến chỗ Phó Vân Kính đòi xin mấy bình.
Mới đầu Phó Vân Kính cũng không đồng ý, sau này bị Ngũ Huyền quấy rầy đòi mãi, dính chặt lấy không buông, cuối cùng cũng không chịu được mới cho hắn sáu bình.
Vậy nhưng hắn cũng chưa từng nghe nói, uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này lại có nhiều chú trọng đến thế.
“Mùi thơm mà Nam Hương Mộc phát ra trộn lẫn với mùi thơm của rượu này, đưa vào miệng lại càng thêm thơm mát. Hơn nữa, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng vẫn còn lẫn một chút tạp chất, chén do Nam Hương Mộc tạo thành có thể tịnh hóa những tạp chất này một chút, làm cho khi đưa Tiên Minh Ngọc Nhưỡng vào miệng lại càng ngọt hơn.” Diệp Viễn giải thích.
“Vậy mà lại còn có loại giảng cứu bậc này nữa? Chén được chế tác từ Nam Hương Mộc chỗ ta đúng thật là có, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng chén rượu làm bằng ngọc lại càng thích hợp với Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hơn, chén bằng gỗ sẽ làm hỏng mùi vị của Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, cho nên trước nay đều không dùng đến nó. Hôm nay nghe lão đệ nói vậy, đúng thật là ta phải thử xem sao.”
Ngũ Huyền chạy vào trong phòng, không lâu sau cầm ra hai cái chén bằng gỗ.
Rót rượu vào, Ngũ Huyền bưng cái chén lên ngửi ngửi, mắt sáng lên nói: “Đúng thật là thơm hơn trước kia nhiều!”
Sau đó, hắn lại nhấp một ngụm rượu, trên mặt nhất thời xuất hiện thần sắc phiêu diêu bồng bềnh, nhìn bộ dáng đúng thật là sảng khoái đến cực điểm.
Ngũ Huyền không nói gì, cứ như vậy nhấp từng ngụm từng ngụm, rất nhanh đã uống hết một chén rượu.
Diệp Viễn cười cười, cũng bưng chén lên, nhưng lại uống một hơi cạn.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này, Diệp Viễn cũng lười chẳng muốn phẩm rượu.
Kiếp trước, Diệp Viễn đều uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng thiên phẩm, cảm giác so với loại hạ phẩm này vốn dĩ là không cùng một đẳng cấp.
Hắn để cái chén xuống bàn, duỗi ngón tay về phía Diệp Viễn cảm thán nói: “Dùng chén bằng Nam Hương Mộc để đựng rượu, cảm giác mùi vị so với trước kia chí ít cũng nâng lên một thành! Lão đệ ngươi đúng thật là lợi hại!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Lão ca đừng chê cười ta nữa, chẳng qua tiểu đệ cũng chỉ là trùng hợp biết được mà thôi.”
Ngũ Huyền lại cười nói: “Theo ta được biết, ở Vô Biên giới chỉ có một mình Phó Vân Kính biết ủ loại rượu này, hắn cũng là do lúc trước lang bạt trong Rừng Sâu Vô Biên, trong lúc vô ý đạt được bí truyền ở một động phủ. Trên phương pháp bí truyền đó cũng nói Tiên Minh Ngọc Nhưỡng được chia thành năm phẩm giai, chỉ là trên bí truyền đó lại chỉ có phương pháp ủ loại hạ phẩm, phương pháp ủ loại trung phẩm lại bị khuyết mất không đầy đủ. Ta thấy dáng vẻ của lão đệ, dường như là vô cùng hiểu rõ về Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, lẽ nào… trước đây ngươi đã từng uống rượu này rồi?”
Diệp Viễn biết Ngũ Huyền là muốn bóng gió tìm hiểu lai lịch của mình, thế là cười nói: “Không những ta đã từng uống, mà còn biết ủ rượu. Nếu như lão ca có hứng thú, ta có thể truyền cách ủ loại rượu hạ phẩm này cho lão ca.”
Ngũ Huyền nghe vậy suýt chút nữa nhảy lên, hưng phấn nói: “Lời này của lão đệ là thật?”
Diệp Viễn cười nói: “Xem lời này của lão ca kìa, lẽ nào ta còn phải lừa gạt cả lão ca?”
“Quá tốt rồi! Ha ha, lão đầu Phó Vân Kính kia lúc nào cũng đắc ý Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của hắn trước mặt ta, đợi ta ủ ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, xem hắn còn dám đắc ý nữa không!”
Lúc này Ngũ Huyền giống như một đứa trẻ hờn dỗi, hận không thể chạy tới trước mặt Phó Vân Kính uy bức một lần ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ, Ngũ Huyền ở trước mặt Phó Vân Kính, e là đã phải chịu uất ức thời gian rất lâu rồi!
Nghĩ cũng đúng, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này trong mắt Diệp Viễn không tính là gì, nhưng ở Vô Biên giới mà nói, đích thực là tượu ngon cực phẩm.
Phó Vân Kính có được bí pháp này, đắc ý trước mặt đồng bạn một chút cũng là chuyện thường tình.
Hơn nũa nhìn dáng vẻ, Phó Vân Kính kia và Ngũ Huyền đều là người cực kỳ mê rượu ngon, nếu không ở chỗ Ngũ Huyền không thể nào có chén rượu được làm từ Nam Hương Mộc được.
“Phương pháp ủ loại Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này dường như có chút khuyết điểm nhỏ, mùi vị có vẻ không được đúng lắm. Lão ca ngươi dùng tửu phương của ta để ủ rượu này, có lẽ cảm giác có thể tăng lên rất nhiều.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
...
Trong lúc Diệp Viễn và Ngũ Huyền uống rượu trò chuyện thì Tào Phương đang bị Tào Chính chỉ vào mũi mà mắng chửi.
“Ngươi cái đồ ngu này, biết rõ tên tiểu tử kia là khách quý mà tam tông và Nhậm Tinh Thuần mời tới, vậy mà lại còn dám dùng cách này để khiêu khích gây hấn với hắn! Danh tiếng Tào gia ta tích cóp trong mấy ngàn năm nay, ngươi đều muốn thua sạch hay sao? Nếu như Thiên Vấn Tường sụp xuống, Tào gia ta cũng không còn cơ hội mà đứng lên nữa, ngươi có hiểu không! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi đừng có qua lại với mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia, phải để tầm nhìn trên người Nhậm Đông! Nếu như ngươi không có cách nào vượt qua hắn, Tào gia ta sẽ tiếp tục bị Nhậm gia đè ép!
Bộ dáng Tào Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, hiển nhiên là bị Tào Phương chọc đến thực sự tức giận rồi.
Mặt của Tào Phương sớm đã hết sưng, nhưng năm vết ngón tay vẫn còn hằn trên mặt.
Lúc này bị Tào Chính chửi mắng, hắn làm sao dám cãi lại?
Tào Chính mắng nửa ngày, mới oán hận nói: “Ngày mai ngươi mang theo lễ vật, đích thân tới Phong Nhã Các xin lỗi Diệp Viễn, nhất định phải xin được hắn tha thứ! Nếu không hắn nổi lên tính nhỏ nhen, không tham gia cuộc hội họp của Vô Biên giới vào ngày kia thì ngươi sẽ bị ba người Tần Hồng Đào diệt chết!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất