Chương 516: Không được tranh sư phụ với ta.
Phủ thành chủ, trong phòng luyện đan của Nhậm Đông bỗng nhiên truyền ra một trận cuồng tiếu.
“Ha ha ha, cuối cùng ta cũng thành công rồi! Cuối cùng ta cũng thành công rồi!”
Nhậm Đông nhìn đan dược cấp một siêu phẩm trong tay, giống như bị điên rồi vậy.
“Thì ra Tiểu Vô Tướng Thuật thật sự có thể luyện chế ra được đan dược siêu cấp! Xem ra cái danh chuẩn Đan Vương cao cấp này của ta cũng chỉ là hữu danh vô thực! Ngay cả Tiểu Vô Tướng Thuật cũng có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm, có thể thấy ta một mạch đi đến bây giờ, đã bỏ sót quá nhiều thứ rồi! Vị sư phụ Diệp Viễn này, ta nhất định phải bái!” Nhậm Đông hít sâu một hơi tự nhủ.
“Loảng xoảng!”
Nhậm Đông mở cửa chính phòng luyện đan ra, chạy ra bên ngoài như một trận gió.
“Tiểu Đông, ngươi đi đâu vậy?” Một giọng nói hiền hòa gọi Nhậm Đông lại.
“Cô mẫu, con có chuyện quan trọng phải ra ngoài một chuyến, trở về sẽ đến bái kiến cô mẫu, con phải đi trước đây!” Bước chân của Nhậm Đông căn bản không dừng lại chút nào, cứ thế chạy mất hút.
“Đứa trẻ này!” Người thiếu phụ thở dài.
Nếu như Diệp Viễn ở đây, chắc chắn là hắn sẽ vui mừng như điên, bởi người thiếu phụ này chính là mẫu thân hắn ngày nhớ đêm mong - Nhậm Hồng Lăng!
“Ài, cũng không biết hiện giờ Viễn Nhi sống thế nào. Bây giờ nó đã hơn xa trước đây, có lẽ sẽ sống rất tốt đây?” Nhậm Hồng Lăng tự nhủ.
Nhậm Hồng Lăng bị Nhậm Tinh Thuần cấm túc, chỉ cho phép hoạt động bên trong mấy bức tường cao.
Bà ngày nhớ đêm mong chỉ có hai người, một người là Diệp Hàng đang bị Nhậm Tinh Thuần bắt giam, người còn lại đương nhiên chính là con trai Diệp Viễn.
Trong hậu trạch, người Nhậm Hồng Lăng thích nhất chính là đứa cháu Nhậm Đông này, bởi vì mỗi lần bà nhìn thấy Nhậm Đông, đều có cảm giác giống như là được nhìn thấy Diệp Viễn.
Hôm nay bà đến tìm Nhậm Đông, là muốn cùng hắn đi tìm phụ thân Nhậm Tinh Thuần cầu xin lần nữa, xin hắn thả Diệp Hàng ra.
Ai biết Nhậm Đông lại một bộ dạng vội vã, cứ thế chạy đi mất.
Nhậm Hồng Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay lại.
...
Tào Phương bước từng bước một theo sát hạ nhân vào Phong Nhã Các, vừa mới vào tới hậu viện, đã nghe thấy một tràng cười sang sảng.
“Ha ha ha, có tửu phương này, sắc mặt của lão tiểu tử Phó Vân Kính kia nhất định sẽ rất đặc sắc! Hắn giữ phương pháp ủ Tiên Minh Ngọc Nhưỡng như bảo bối, ngày ngày khoe khoang trước mặt ta, lần này ta xem hắn còn khoe khoang thế nào được nữa!” Ngũ Huyền cười lớn nói.
Nghe Diệp Viễn nói có tửu phương, hôm qua Ngũ Huyền đã uống hết sáu bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm với Diệp Viễn.
Hôm nay hắn đến tìm Diệp Viễn, chính là để lấy tửu phương.
“Lão ca, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này có là gì đâu, chỉ cần ủ nửa tháng là thành, nhưng muốn ủ rượu trung phẩm thì không được. Lão ca đi kiếm nguyên liệu theo công thức mà ta cho, qua nửa năm, đừng nói là Phó Vân Kính kia, e là ngay cả hội trưởng đại nhân cũng sẽ tìm đến lão ca để xin.” Diệp Viễn cười nói.
Vừa nghe thấy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm, nước miếng của Ngũ Huyền đã sắp rớt cả ra ngoài.
Theo như Diệp Viễn nói, mùi vị của Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm ngon hơn loại hạ phẩm gấp mười lần!
Hạ phẩm đã mĩ vị như vậy rồi, vậy mùi vị của loại trung phẩm sẽ như thế nào?
Nghĩ một chút cũng khiến người ta khao khát không thôi!
“Diệp Viễn thiếu gia, Tào gia tam công tử tới rồi.”
“Ừm, cho hắn vào đi, gọi cả Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong tới đây.” Diệp Viễn tiện miệng phân phó.
Sắc mặt Tào Phương khó coi đi đến trước mặt Diệp Viễn, có thế nào hắn cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại có thể xưng huynh gọi đệ với Ngũ Huyền đại sư.
Ngũ Huyền là cường giả Đan Hoàng, địa vị hết sức quan trọng ở Vô Phương Thành.
Bản thân hắn ở trước mặt Ngũ Huyền còn phải thi lễ đệ tử, vậy mà Diệp Viễn lại đã có thể cùng người ta xưng huynh gọi đệ rồi.
“Diệp... Diệp Viễn, chuyện... chuyện hôm qua, là ta không đúng! Vẫn mong ngươi… vẫn mong ngươi tha thứ cho ta!” Tào Phương nghiến răng chịu đựng, lắp ba lắp bắp, cuối cùng cũng nói xong.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi cũng chẳng làm gì ta cả, không quan trọng là ta tha thứ hay không tha thứ. Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong có thể tha thứ cho ngươi thì ta cũng chẳng có gì để nói.”
Oan có đầu nợ có chủ, Diệp Viễn cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, hắn chỉ muốn đòi một cái công đạo cho Thiên Phong mà thôi.
Nếu như Thiên Phong thực sự phải chịu tổn thương gì lớn thì tất nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tào Phương. Thế nhưng lúc trước Thiên Phong cũng chỉ phải chịu một chút khổ cực chứ cũng không bị thương gì, nếu như Tào Phương đã tới cửa xin lỗi, thì chuyện này coi như cho qua.
Đương nhiên, một phần là do Diệp Viễn tới kịp thời, nếu không sẽ xảy ra chuyện gì cũng thật là khó nói.
Trong lúc nói chuyện, vừa hay Thiên Phong cũng đã được gọi tới.
“Chính chủ tới rồi, người có tha thứ cho ngươi hay không đều dựa vào thành ý của ngươi.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Nghe Diệp Viễn nói vậy, Thiên Phong lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Con quái vật khổng lồ như Tào gia này, vậy mà lại phải xin lỗi một Đan Vương cỏn con là mình! Điều này đối với Thiên Phong mà nói, không thể không nói là sĩ diện lên tới tận trời.
Tào Phương cắn răng một cái, cúi đầu về phía Thiên Phong bái: “Hôm qua Tào Phương nhất thời kích động, đã mạo phạm Thiên Phong trưởng lão, mong trưởng lão đừng trách tội.”
Nói rồi, Tào Phương nâng lên một cái nhẫn trữ vật, nói: “Trong nhẫn trữ vật này có mười vạn Nguyên tinh thượng phẩm, còn có một ít đan dược trị thương, Tào Phương hi vọng có thể bù đắp một chút cho lỗi sai hôm qua phạm phải.”
Thiên Phong nhìn Diệp Viễn, thấy Diệp Viễn cười cười gật đầu mới nói: “Bỏ đi bỏ đi, chuyện này tới đây coi như kết thúc đi.”
Tào Phương nghe vậy vui mừng khôn xiết, không khỏi ngoái đầu nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhận nhẫn trữ vật từ tay Tào Phương, nói: “Tào tam thiếu, ngươi cũng đừng trách ta nhiều lời, loại người như Mao Nguyên Cơ, ngươi vẫn nên ít qua lại với bọn chúng thì hơn. Nếu không sẽ có một ngày ngươi phải chịu thiệt lớn.”
Tào Phương gật đầu lia lịa, đang định rời đi, lại thấy Nhậm Đông chạy như bay vào như một cơn gió.
“Sư phụ! Ta làm được rồi, sư phụ!” Nhậm Đông người còn chưa tới, tiếng đã đến trước.
Vừa nói xong, Nhậm Đông đã tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt hưng phấn nói: “Sư phụ, ta làm được rồi! Ta làm được rồi! Bây giờ người có thể nhận ta làm đồ đệ hay chưa?”
“Cái gì? Ngươi muốn bái hắn làm sư phụ?”
Tào Phương nghe thấy Nhậm Đông nói vậy, không khỏi giật nảy mình: “Cái gì? Ngươi… ngươi muốn bái hắn làm sư phụ?”
Nhậm Đông vừa nghe vậy cũng sững người: “Ấy, Tào Phương, sao ngươi cũng ở đây?”
“Ta...”
Tào Phương còn chưa kịp nói hết, Nhậm Đông đã biến sắc nói: “Không phải ngươi cũng muốn bái Diệp Viễn làm sư phụ đó chứ? Không cho phép ngươi cướp sư phụ với ta! Hừ! Ta nói cho ngươi biết, coi như sư phụ đồng ý nhận ngươi, ta cũng sẽ là sư huynh của ngươi!”
Tào Phương bị Nhậm Đông làm cho sửng sốt, đầu óc đã chạm mạch rồi.
Thực lực của Nhậm Đông còn mạnh hơn hắn, lại còn có một gia gia là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong, vậy mà lại muốn bái Diệp Viễn làm sư phụ?
Diệp Viễn nghe vậy cười mắng: “Lộn xộn cái gì? Tào Phương đến tìm ta là có chuyện khác, ngươi nói ngươi có thể làm được, nhưng ta phải tận mắt thấy mới coi là thật. Có điều, hình như Phong Nhã Các này không có phòng luyện đan, Ngũ Huyền lão ca, mượn phòng luyện đan của lão ca huynh dùng có được không?”
Ngũ Huyền ở một bên nghe cũng âm thầm kinh hãi trong lòng, cách đây mấy ngày Nhậm Đông còn không để Diệp Viễn vào mắt, bây giờ đã muốn bái người ta làm sư phụ rồi.
Cách nghĩ của Ngũ Huyền và Tào Phương cũng không khác nhau lắm, mặc dù thiên phú của Diệp Viễn vô cùng yêu nghiệt, nhưng phía sau Nhậm Đông còn có một gia gia là Đan Hoàng đỉnh phong, lẽ nào vẫn còn muốn bái người khác làm sư phụ?
Nghe Diệp Viễn hỏi vậy, Ngũ Huyền gật đầu đáp: “Không có vấn đề gì.”
Ngũ Huyền cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là Diệp Viễn kiểm tra Nhậm Đông như thế nào.