Chương 526: Diệp Hàng nguy cấp.
Trong nhận thức của Diệp Viễn, Lục Lâm Phong đã là tầng lớp cường giả cao cấp nhất Thần Vực rồi.
Nếu như ngay cả hắn cũng chỉ vượt qua được tầng thứ bảy, vậy trên thế giới này còn ai có thể vượt qua được hai tầng tiếp theo đây?
Diệp Viễn không hề tự coi nhẹ bản thân, hắn biết ngộ tính của bản thân rất cao, nhưng rốt cuộc là cao bao nhiêu thì bản thân hắn cũng không có đáp án chính xác, bởi vì hắn chưa từng đi đến đỉnh phong trên con đường võ đạo.
Có điều tự Diệp Viễn cũng cảm nhận được, cho dù bản thân có mạnh hơn Lục Lam Phong đi chăng nữa thì e là cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Dù sao nhân vật có thể đứng ở đỉnh phong Thần Vực, ngộ tính có kém cũng không kém bao nhiêu.
Đương nhiên, đạt đến cảnh giới như Lục Lâm Phong, ngộ tính không phải là tất cả. Vận khí, ngộ tính, thiên phú, nỗ lực, thiếu một cái cũng không được!
Thế nhưng đáp án của Thất Hải, lại có chút vượt quá ngoài dự liệu của Diệp Viễn.
Chỉ thấy Thất Hải lắc đầu nói: “Vậy thì lại không phải, tầng thứ tám này, cũng đã từng có một người vượt qua được rồi.”
Diệp Viễn nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Ai?”
“Hắn tên là Lý Phàm Thiên, còn về việc hắn là ai, ta cũng không biết nữa.” Thất Hải nói.
“Ồ? Ngay cả lão ca cũng không biết? Vậy ngươi làm sao biết được hắn vượt qua được tầng tám?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Bên ngoài Hạo Thiên Tháp có một bức thạch bích, phàm là người vượt qua được tầng thứ năm, đều sẽ được ghi lại ở trên đó. Nhưng mấy trăm năm gần đây, lại không có ai có thể vượt qua được tầng năm.” Thất Hải có chút tiếc nuối nói.
Diệp Viễn gật gật đầu, ít nhiều gì thì hắn cũng đã có chút hiểu biết về Hạo Thiên Tháp.
Xem ra muốn vượt qua Hạo Thiên Tháp này không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Viễn biết thiên phú của mấy người Quách Đào Quần, Doãn Yên Hoa, Tần Nham. Ngay cả bọn họ cũng không vượt qua được tầng năm, xem ra đúng là độ khó của Hạo Thiên Tháp này có vẻ cao.
Cũng chỉ có thiên tài nghịch thiên kiểu như Lục Lâm Phong mới có thể vượt qua được tầng bảy.
“Được, nửa tháng sau, ta sẽ tiến vào Hạo Thiên Tháp.” Diệp Viễn khẽ gật đầu nói.
Nếu như đã có một nơi thần kỳ như vậy thì tất nhiên chắc chắn Diệp Viễn sẽ không bỏ lỡ.
...
Hậu trạch phủ thành chủ, Nhậm Hồng Lăng đang chống cằm ngồi đối diện song cửa sổ, không biết là đang nghĩ cái gì.
“Hồng Lăng, lại nhớ nhi tử rồi à?” Bỗng nhiên một giọng nói từ ngoài cửa truyền tới.
Nhậm Hồng Lăng không quay đầu lại, bà biết đây là ca ca Nhậm Dục Kiệt đến.
“Nhớ thì làm được gì? Chẳng lẽ huynh thả muội ra để muội đi tìm nó à?” Nhậm Hồng Lăng hờn dỗi nói.
Nhậm Dục Kiệt thở dài một hơi đáp: “Muội muội, bây giờ công lực của muội đã mất hết, cho dù ta có thả muội ra ngoài thì muội cũng có thể đi đâu? Hơn nữa muội đi rồi thì muội phu phải làm sao? Muội cũng biết tính tình của phụ thân rồi đấy.”
Nhậm Hồng Lăng khẽ quay người, ánh mắt trống rỗng nhìn Nhậm Dục Kiệt, lạnh lùng nói: “Phụ thân? Ông ấy không xứng làm phụ thân của ta! Mà huynh, cũng không xứng làm ca ca của ta! Nếu như không phải phu quân hắn bướng bỉnh nhất định muốn về đây xin ông ấy tha thứ thì cả đời nay ta cũng sẽ không quay về cái nơi khiến ta cảm thấy buồn nôn này! Trong lòng các người làm gì có tình thân, trong mắt các người chỉ có lợi ích!”
Hốc mắt Nhậm Hồng Lăng dần dần ẩm ướt, bà không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, người phụ thân này lại vẫn không thèm nói đạo lý như vậy!
Lúc hai người bọn họ xuất hiện trước mặt Nhậm Tinh Thuần, Nhậm Tinh Thuần không nói hai lời liền lập tức chế trụ Diệp Hàng, đồng thời giam lỏng bà.
Mà hắn người ca ca này, lại vô cùng nhu nhược vô năng, căn bản là không dám nói gì trước mặt Nhậm Tinh Thuần.
Nhậm Hồng Lăng cầu xin Nhậm Dục Kiệt thả mình đi gặp Diệp Hàng mấy lần, nhưng nói cái gì Nhậm Dục Kiệt cũng không đồng ý.
Dần dần, Nhậm Hồng Lăng hoàn toàn hết hi vọng.
Ở trong hậu trạch này, chỉ có đứa cháu Nhậm Đông mới có thể gợi lên một tia gợn sóng trong lòng Nhậm Hồng Lăng.
Nhậm Dục Kiệt lại thở dài nói: “Hồng Lăng, không phải là ca ca không chịu giúp muội, quả thực là không thể giúp được! Muội cũng biết tính tình của phụ thân rồi đấy, nếu như ông ấy biết muội đi gặp muội phu thì e là tính mạng của muội phu đã sớm không còn rồi! Ta làm như vậy, cũng chỉ là vì muốn tốt cho muội mà thôi.”
Nhậm Hồng Lăng lại không hề cảm kích, cười lạnh nói: “Ta chỉ muốn đi gặp phu quân một chút, cũng không phải là mang huynh ấy đi. Huynh không nói với ông ấy, làm sao mà ông ấy biết được?”
Nhậm Dục Kiệt lắc đầu nói: “Muội quá coi thường phụ thân rồi, ông ấy có thể đạt được đến địa vị như hôm nay, sao có thể đơn giản như vậy? Đừng nói là ở phủ thành chủ này, ngay cả toàn bộ Vô Phương Thành này có một tia gió thổi cỏ lay, cũng không qua được mắt ông ấy.”
Nghe những lời này, vẻ mặt Nhậm Hồng Lăng cũng nguôi bớt cơn giận.
Bà biết người đại ca này tính tình nhu nhược, khó làm được việc lớn, không thể trông cậy vào hắn được.
Nếu như năm đó hắn có thể cứng rắn hơn một chút, bản thân mình cũng không đến nỗi phải cao chạy xa bay cùng Diệp Hàng, cũng sẽ không mất đi một thân nguyên lực không thể tiếp tục luyện đan được nữa.
Đương nhiên, loại tính cách này của Nhậm Dục Kiệt cũng không thể tránh khỏi có liên quan tới sự cường thế của Nhậm Tinh Thuần được.
“Vậy hôm nay huynh đến tìm ta, cũng là vì muốn tốt cho ta sao?” Nhậm Hồng Lăng mỉa mai nói.
Thần sắc Nhậm Dục Kiệt buồn bã, tiếp tục thở dài: “Muội muội, thực ra hôm nay ta đến là muốn nói với muội, phụ thân muốn động thủ với muội phu rồi! Muội... Ài...”
Cả người Nhậm Hồng Lăng như bị sét đánh, nhất thời cứng đơ người lại. Đối với bà mà nói, tin tức này đúng thật là sét đánh ngang tai!
Vốn dĩ bà và Diệp Hàng muốn trở về để nhận tổ quy tông, ai ngờ lại rơi vào bước đường này!
“Huynh… huynh nói cái gì?” Nhậm Hồng Lăng cảm thấy như cả người không còn chút sức lực nào.
“Mấy ngày này muội vẫn luôn bị giam lỏng trong nhà, bên ngoài có rất nhiều chuyện muội đều không biết. Mấy ngày gần đây Vô Biên giới xảy ra một việc kinh thiên động địa, hai ngày này có rất nhiều cường giả Thần Du Cảnh đều tề tựu về Vô Phương Thành để thương thảo việc đối phó dị giới xâm lược. Mà hai ngày trước phụ thân đã phân phó xuống dưới, đợi sau cuộc hội ngộ này sẽ xử tử muội phu.”
Nghe được tin tức này, rốt cuộc Nhậm Hồng Lăng không chịu nổi đả kích nữa, hai mắt tối sầm lại ngất đi.
Nhậm Dục Kiệt vội vàng đỡ lấy bà, truyền một chút nguyên lực vào cơ thể Nhậm Hồng Lăng.
Nhậm Hồng Lăng từ từ mở mắt, lập tức túm lấy cánh tay Nhậm Dục Kiệt, mặt đầy nước mắt nói: “Ca ca, muội cầu xin huynh, huynh cứu huynh ấy đi! Bây giờ chỉ có huynh mới có thể cứu được Diệp Hàng thôi!”
Vẻ mặt Nhậm Dục Kiệt xoắn xuýt: “Ta...”
“Ca ca, năm đó muội nhờ huynh cầu tình với phụ thân, một câu huynh cũng không dám nói! Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua rồi, tình cảm giữa muội và Diệp Hàng đã càng sâu đậm hơn, lẽ nào huynh vẫn muốn đối xử với bọn muội như năm đó hay sao? Phu quân mà chết, muội tuyệt đối cũng sẽ không sống một mình! Nếu như để Viễn Nhi biết được chuyện này, nó nhất định sẽ tới tìm phụ thân báo thù, lẽ nào huynh muốn để thảm kịch nhân luân này xảy ra ở Nhậm gia sao?” Nhậm Hồng Lăng đã khóc đến cả khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cùng nhau nhìn Diệp Viễn lớn lên, hiểu vô cùng rõ tính cách của hắn.
Một khi Diệp Viễn biết được tin tức mình và Diệp Hàng chết, nhất định sẽ không màng bất kể giá nào đến tìm Nhậm Tinh Thuần báo thù.
Đến lúc đó, ngoại tôn đánh nhau với ngoại công, bất luận kết quả như thế nào, cũng đều là thảm kịch nhân gian.
“Viễn Nhi? Chính là con trai của muội và muội phu sao? Hai người muội vẫn luôn không chịu nói ra bất cứ tin tức nào của con trai, thì ra tên nó là Diệp Viễn à? Diệp Viễn… sao nghe cái tên này lại thấy quen tai như vậy nhỉ?” Nhậm Dục Kiệt bỗng nhiên cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.
Chỉ là lúc này Nhậm Hồng Lăng làm gì còn có tâm trạng mà nghe những lời này, bà năn nỉ nói: “Ca ca, huynh bảo Nhậm Đông đi cầu xin phụ thân đi, ông ấy nhất định sẽ bằng lòng! Cầu xin huynh đấy!”
Nhậm Dục Kiệt khổ sở đáp: “Nhưng mà… phụ thân đã sai người mang muội phu ra ngoài thành, bí mật xử lý rồi!”