Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 528: n tình.

Chương 528: n tình.
Diệp hàng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, hắn không ngờ Nhậm Tinh Thuần không thông tình đạt lý đến mức như vậy, lại thực sự nhẫn tâm muốn giết chết con rể của mình.
Việc năm đó hắn cũng là bất đắc dĩ, hắn và Nhậm Hồng Lăng lưỡng tình tương duyệt, Nhậm Tinh Thuần lại sống chết không đồng ý, nguyên nhân chỉ bởi vì xuất thân của hắn quá thấp hèn.
Thiên tư của Diệp Hàng không kém, chỉ là hắn không có đủ tài nguyên và công pháp lợi hại mà thôi.
Cho nên so với Nhậm Hồng Lăng, Diệp Hàng căn bản là không đáng nhắc tới.
Nhưng Diệp Hàng kiên trì và chân thành, lại làm trái tim thiếu nữ của Nhậm Hồng Lăng rung động, từ đó không thể ngừng yêu tiểu đan sư không đáng một đồng này.
Diệp Hàng ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Diệp Hàng ta một đời không làm việc gì hổ thẹn với lương tâm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này! Bỏ đi bỏ đi, cái mạng này trả cho Nhậm Tinh Thuần không hiểu nhân tình kia, cũng coi như là kết thúc một đời ân oán.”
Nói xong, Diệp Hàng nhắm mắt lại nói: “Động thủ đi!”
Vốn dĩ Từ Tử Huy còn có chút không kiên nhẫn, cảm thấy tên tiểu tử này sắp chết rồi mà còn nhiều lời thao thao bất tuyệt.
Nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm thấy cái tên Diệp Hàng này nghe có chút quen tai, nghĩ thêm một chút thì hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Diệp Hàng không phải là người mà Diệp công tử nhờ hắn đi tìm hay sao?
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Dừng tay!”
Từ Tử Huy quát to một tiếng, xuất ra một tia nguyên lực, đánh bay kiếm trong tay của tên võ giả đang hành hình kia ra ngoài.
Mà lúc này, thanh kiếm kia cách ngực của Diệp Hàng không đến nửa phân.
Diệp Hàng có chút nghi hoặc nhìn Từ Tử Huy, không biết người này định làm cái gì.
Từ Tử Huy nhìn chằm chằm Diệp Hàng hỏi: “Ngươi tên là Diệp Hàng?”
“Ngươi không biết ta là ai?” Diệp Hàng sững người, lập tức chợt hiểu ra, tự giễu cười nói: “Cũng đúng, sự tồn tại của ta đối với Nhậm gia mà nói là một nỗi sỉ nhục, hắn làm sao có thể để người khác biết đến sự tồn tại của ta? Đúng, ta là Diệp Hàng.”
Đạt được đáp án khẳng định, trong lòng Từ Tử Huy “Lộp bộp” một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Hàng hỏi: “Vậy... Diệp Viễn là gì của ngươi?”
Mặc dù Diệp Viễn cũng không nói Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng là gì của hắn, nhưng chỉ cần có chút đầu óc, cũng có thể đoán ra được quan hệ giữa bọn họ.
Diệp Hàng nghe thấy cái tên Diệp Viễn, toàn thân không khỏi run lên nói: “Ngươi biết Viễn Nhi?”
Từ Tử Huy thầm nghĩ thôi xong rồi, đúng thật là vô xảo bất thành thư!
Vậy mà mình lại xuýt chút nữa giết chết phụ thân của Diệp Viễn!
Vừa rồi nhát kiếm kia mà thực sự chém xuống thì sau này hắn làm gì còn mặt mũi nào mà gặp Diệp Viễn nữa.
Sau khi con trai của Từ Tử Huy dùng đan dược mà Diệp Viễn tặng cho, đã thuận lợi đột phá được cảnh giới.
Đối với một võ giả mà nói, một tầng tiểu cảnh giới chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trong lúc phải tiết kiệm thời gian này, lại là ngàn vàng khó đổi.
Hắn nhận ân huệ của Diệp Viễn, mà lại giết phụ thân của người ta, đây đúng thật là điển hình của việc lấy oán báo ân.
Nhưng mà... Diệp Hàng là người mà thành chủ chỉ điểm phải giết, chuyện này… chuyện này phải làm thế nào đây?
Từ Tử Huy xoắn xuýt, nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giết, hay là không giết?
Diệp Hàng nhìn Từ Tử Huy, đầy một bụng ngờ vực.
Thực lực của kẻ trước mặt này quá cường đại, căn bản là hắn không có cơ hội để mà phản kháng. Nhưng mà nghe khẩu khí của hắn thì có vẻ như hắn lại biết Diệp Viễn.
Lẽ nào Diệp Viễn bây giờ cũng đang ở trong Vô Phương Thành?
Nghĩ tới đây, Diệp Hàng không khỏi trở nên kích động.
Có điều hắn cũng rất nhanh lại buồn bã, bản thân mình còn sắp mất mạng, cho dù là Diệp Viễn thực sự đang ở Vô Phương Thành thì cũng làm sao mà có thể đi gặp nó được?
Diệp Hàng quá rõ con người Nhậm Tinh Thuần, cường giả trước mặt này không thể nào làm trái ý của hắn được.
“Ngươi đi đi!” Diệp Hàng đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe Từ Tử Huy nói.
“Hả?” Diệp Hàng sững người không kịp phản ứng lại.
“Ta nói, ngươi đi đi!” Từ Tử Huy trầm giọng nói.
Hắn vừa nói ra lời này, mấy tên thủ hạ lập tức sốt ruột.
“Đại nhân, hắn là kẻ thành chủ điểm danh phải giết! Ngài thả hắn đi, thành chủ đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”
“Phải đó, chẳng lẽ ngài còn không biết tính tình của thành chủ đại nhân hay sao?”
“Không thể thả hắn đi được, đại nhân!”
Từ Tử Huy buồn bực hét lớn: “Ta bảo thả hắn đi, các ngươi đều điếc hết cả rồi sao? Chuyện này nếu như thành chủ đại nhân trách tội xuống, một mình ta sẽ gánh vác!”
Mấy tên thủ hạ kia vẫn định khuyên tiếp, Từ Tử Huy trừng mắt một cái, tức giận nói: “Còn nói tiếp, ta giết luôn mấy người các ngươi!”
Thấy thần sắc của Từ Tử Huy không giống như đang đùa, cuối cùng mấy tên thủ hạ kia cũng không nói tiếp nữa.
Vẻ mặt Diệp Hàng lại hoang mang nói: “Tiền bối, ngươi vì thả ta mà gánh trách nhiệm lớn như vậy, ta có thể hỏi một chút là vì sao không?”
Từ Tử Huy khoát tay đáp: “Ta nhận ân huệ của Diệp công tử, thực sự không xuống tay được, ngươi đi đi!”
Diệp hàng mừng rỡ, vui mừng nói: “Viễn Nhi thực sự đang ở Vô Phương Thành sao?”
Từ Tử Huy gật gật đầu, nói: “Diệp công tử đích thực là đang ở Vô Phương Thành! Trước đây hắn có nhờ ta đi tìm một đôi phu phụ, ta vẫn không có chút manh mối nào, không ngờ ngươi lại bị thành chủ đại nhân giam trong phủ thành chủ.”
“Viễn Nhi nó... có khỏe hay không?” Diệp Hàng nhất thời có chút lo được lo mất.
“Ha ha, Diệp công tử bây giờ là nhân vật lớn mà cả Vô Biên giới chạm vào liền bỏng tay, đương nhiên là khỏe rồi.” Từ Tử Huy kể đơn giản lại một lượt việc hắn mời Diệp Viễn tới Vô Phương Thành.
Hai ngày này tầng lớp cao tầng của Vô Biên giới đều đang thương nghị việc thành lập liên minh của Vô Biên, rất nhiều tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài, với địa vị của Từ Tử Huy cũng không biết trong cuộc hội họp đã xảy ra những chuyện gì.
Nếu như hắn biết địa vị bây giờ của Diệp Viễn, gần như có thể ngang hàng với lãnh tụ những tông môn kia thì chắc hẳn hắn sẽ không lo lắng như thế.
Diệp Hàng nghe được cũng cảm thấy quá không chân thực, đã hơn một năm rồi hắn không có tin tức của Diệp Viễn.
Thời gian một năm này, Diệp Viễn lại đã trưởng thành đến mức như vậy rồi hay sao?
Có điều nghĩ tới biểu hiện nghịch thiên của Diệp Viễn khi ở Tần quốc, có lẽ nói không chừng đúng thật là có thể làm được như vậy cũng nên?
Suy nghĩ trong giây lát, Diệp Hàng chắp tay nói với Từ Tử Huy: “Vãn bối có một yêu cầu quá đáng, có thể xin tiền bối dẫn ta đi gặp Diệp Viễn một lần được không?”
Từ Tử Huy nhìn nhìn Diệp Hàng, hỏi: “Thành chủ đại nhân kiểm soát Vô Phương Thành vô cùng nghiêm ngặt, e rằng ngươi vừa đi là sẽ rơi vào tầm ngắm của tai mắt của ông ấy, ngươi thực sự muốn quay trở lại sao?”
Diệp Hàng gật đầu nói: “Thê tử và nhi tử của ta đều đang ở trong thành, làm sao ta có thể rời đi một mình được?”
...
Bên ngoài Vô Phương Thành, Diệp Viễn thôi thúc thân pháp đến cực hạn, Nhậm Dục Kiệt phía sau âm thầm kinh hãi, vậy mà hắn lại cảm thấy có chút khó khăn khi đi theo Diệp Viễn.
Thiên phú của Nhậm Dục Kiệt không cao, thực lực bây giờ cũng chỉ là Đan Vương sơ cấp, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng là một Hồn Hải Cảnh tầng hai hàng thật giá thật.
Dựa vào cảnh giới của hắn, vậy mà lại không theo kịp một Hóa Hải Cảnh tầng hai sao?
Chẳng trách người cháu ngoại này có thể làm mưa làm gió ở trong cuộc hội ngộ cao tầng của Vô Biên giới, thì ra thực lực đã cường đại tới mức này rồi.
Muội muội Nhậm Hồng Lăng mất đi năng lực trở thành một luyện dược sư, không ngờ lại sinh ra được một đứa con nghịch thiên đến như vậy.
Đúng thật là là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không thoát!
Bỗng nhiên, thân hình Diệp Viễn dừng lại.
“Sao vậy?” Nhậm Dục Kiệt dừng chân, hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn thở ra một hơi dài, nói: “Đúng là ông trời có mắt, người phụ trách hành hình lại là Từ Tử Huy. Xem ra, ta đã nợ Từ Tử Huy một ân tình lớn bằng trời rồi.”
Trong lúc đang nói chuyện, một đám người từ trong rừng sâu đi ra...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất