Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 529: Mọi người xa lánh.

Chương 529: Mọi người xa lánh.
Phong Nhã Các, Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng ôm nhau khóc.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Trên đường trở về, Diệp Hàng đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Diệp Viễn nghe, Diệp Viễn nghe xong thì hết sức tức giận.
Có thế nào hắn cũng không ngờ tới, Nhậm Tinh Thuần lại là ông ngoại của mình.
Hơn nữa lão đầu tử này còn ngang ngược không nói lý lẽ, không hiểu nhân tình đến như vậy!
Liên tưởng đến biểu hiện hôm trước của Nhậm Tinh Thuần ở Lâm Lang Các, Diệp Viễn cảm thấy lão gia hỏa này đúng thật là không thể nói lý!
Diệp Viễn chiếm cứ thân thể này lâu ngày, sớm đã coi Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng là người thân nhất của mình.
Lão ngoan cố Nhậm Tinh Thuần kia lại bởi vì nguyên nhân đáng cười như vậy mà xử tử con rể mình, đúng thật là hoang đường đến cực điểm!
Nếu như trước đây Diệp Viễn không nhờ cậy Từ Tử Huy, nếu như lần hành hình này không phải là Từ Tử Huy áp trận thì e là lúc này Diệp Viễn và phụ thân hắn đã cách biệt âm dương rồi.
Dựa vào cảm tình giữa Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng, bà cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Bản thân đã mất đi một phụ thân Đan Đế, Diệp Viễn không muốn lại phải mất đi một phụ thân ở hạ giới nữa!
Nghĩ lại mà sợ, hận ý của Diệp Viễn đối với Nhậm Tinh Thuần đã đến biên giới bạo phát.
“Phụ thân, mẫu thân, Viễn Nhi vô năng, để hai người phải chịu khổ rồi!” Diệp Viễn tự trách nói.
Diệp Viễn cũng cảm thán trong lòng, thực lực của hắn bây giờ vẫn còn quá yếu!
Nếu như hắn có đủ thực lực, Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng tuyệt đối sẽ không tự mình rời đi, cũng sẽ không sợ Nhậm Tinh Thuần gây bất lợi với mình mà ngay cả danh tính của mình cũng không dám nói ra.
Lúc này Nhậm Hồng Lăng đã ổn định được cảm xúc, cười nói với Diệp Viễn: “Đứa trẻ ngốc, con có ngày hôm nay, ta và phụ thân con đã mừng lắm rồi. Trở về Vô Phương Thành là quyết định của ta và phụ thân con, sao có thể trách con được chứ?”
Diệp Hàng nghiêm mặt nói: “Ngươi cái tên tiểu tử này, đừng có chuyện gì cũng ôm vào mình!”
Nói rồi, Diệp Hàng lại thở dài: “Nếu muốn nói vô dụng, vi phụ mới là người vô dụng nhất! Ban đầu ta không bảo vệ tốt cho mẫu thân ngươi và ngươi, suýt nữa khiến mẫu tử hai người mất mạng. Nhạc phụ hắn khó mà tiếp nhận được việc con gái trở thành một phế nhân, ta cũng có thể hiểu được.”
Thật ra trong lòng Diệp Hàng vẫn luôn tự trách mấy năm nay.
Mặc dù hắn và Nhậm Hồng Lăng vô cùng thương yêu nhau, nhưng đúng là hắn đã bắt cóc mất con gái của Nhậm Tinh Thuần, hơn nữa khi đó Nhậm Hồng Lăng còn là tương lai và hi vọng của Vô Phương Thành.
Năm đó bọn họ chạy trốn tới Nam vực, lại không ngờ tới gặp phải một đám võ giả mưu đồ bất chính.
Khi ấy Nhậm Hồng Lăng đang mang thai, trong lúc chiến đấu không cẩn thận làm động thai khí, suýt nữa đã không giữ được tính mạng của Diệp Viễn còn đang nằm trong bào thai.
Năm đó vì để bảo toàn cho Diệp Viễn, bà đã truyền hết nguyên lực toàn thân vào cho thai nhi, bản thân lại vì đan điền bị tổn thương mà sau này không thể nào quy tụ nguyên lực được nữa.
Điều này càng làm tăng thêm sự áy náy trong lòng Diệp Hàng.
Chính bởi vì như vậy, hắn mới muốn quay trở lại Bắc vực xin Nhậm Tinh Thuần tha thứ.
Nhưng mà có thế nào bọn họ cũng không ngờ tới Nhậm Tinh Thuần lại cực đoan tới mức như vậy.
Thấy thần sắc của Diệp Hàng, trong lòng Diệp Viễn đau xót, trầm giọng nói: “Ai nói là phụ thân vô dụng? Không phải chỉ là một Đan Hoàng đỉnh phong thôi sao? Thành tựu của phụ thân người trong tương lai chắc chắn còn cao hơn ông ta!”
Diệp Hàng bật cười đáp: “Tiểu tử ngốc, ông ngoại của ngươi đã đứng ở vị trí đỉnh phong trên đan đạo ở Vô Biên giới rồi, vượt qua ông ấy thì chẳng phải là ta đã phi thăng Thần Vực rồi hay sao?”
Diệp Viễn cũng cười nói: “Phi thăng Thần Vực đã là cái gì? Con bây giờ đã có ý thức về truyền thừa mà con có được, tuyệt đối vượt xa trình độ của Vô Biên giới. Phi thăng Thần Vực cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Đúng vào lúc này, một cỗ uy áp vô cùng lớn bao trùm lên toàn bộ Phong Nhã Các làm tất vả mọi người đều biến sắc.
Sắc mặt của Diệp Viễn trầm lại, nói với Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng: “Phụ thân, mẫu thân hai người cứ ở đây, con đi gặp lão gia hỏa này một chút!”
Có thể phóng thích ra uy áp cường đại như vậy, ngoại trừ Nhậm Tinh Thuần ra thì còn có thể là ai được nữa.
Diệp Viễn không có một chút hảo cảm nào với Nhậm Tinh Thuần hết. Hắn tiện tay bố trí một đạo cấm chế, ngăn cản hai người bọn họ ra ngoài, bản thân lại xoay người đi ra. Hắn muốn xem xem rốt cuộc lão gia hỏa này khốn kiếp đến mức nào!
Diệp Viễn từ trong phòng đi ra, một bóng người hơi có vẻ già nua xuất hiện trong sân viện, không phải là Nhậm Tinh Thuần thì là ai?
“Ầm!”
Vừa mới thấy mặt, Nhậm Tinh Thuần trực tiếp đánh một chưởng về phía Từ Tử Huy.
Từ Tử Huy, Nhậm Dục Kiệt và Nhậm Đông đều ở trong sân đợi Diệp Viễn, vậy mà Nhậm Tinh Thuần lại không nói hai lời, trực tiếp động thủ!
Đừng nói là Từ Tử Huy không dám phản kháng, cho dù là hắn thực sự phản kháng thì cũng không thể nào là đối thủ của Nhậm Tinh Thuần được.
Một chưởng này, trực tiếp đánh cho Từ Tử Huy bị trọng thương.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn đã căm phẫn tới cực hạn, giận dữ nói: “Lão thất phu, ông dám động thủ đánh người!”
Hiển nhiên là tính tình của Nhậm Tinh Thuần cũng đang rất không tốt, tức giận nói: “Hừ! Đồ ăn cây táo rào cây sung, giữ lại cái mạng chó cho hắn, đã là nhẹ tay lắm rồi! Tiểu tử, tay của ngươi cũng không khỏi vươn quá dài rồi đi? Đừng cho rằng có Thất Hải chống lưng thì ta không dám làm gì ngươi! Ngươi còn dám quản gia sự của ta, ta sẽ giết chết ngươi, chắc hẳn Hải lão cũng không có gì để nói!”
“Phụ thân, nó là...” Nhậm Dục Kiệt vội vàng muốn giải thích.
“Ngươi câm miệng cho lão phu! Bây giờ ngươi cũng càng ngày càng lớn mật rồi, lại dám chống lại mệnh lệnh của ta! Đợi ta thu thập tên tiểu tử này xong, sẽ tới lượt ngươi!” Nhậm Tinh Thuần còn không cho Nhậm Dục Kiệt có cơ hội nói chuyện.
“Lão thất phu, có bản lĩnh thì hôm nay ông giết luôn cả ta đi!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
“Hừ, ngươi thực sự xem lão phu là đất nặn hay sao? Nếu như ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!”
Nói rồi, Nhậm Tinh Thuần thực sự giơ tay lên đánh về phía Diệp Viễn.
Mà đúng vào lúc này, Nhậm Đông lại dũng cảm đứng ra, chắn trước mặt Diệp Viễn.
“Gia gia, nếu như người giết sư phụ, thì giết luôn cả con đi!” Ánh mắt Nhậm Đông lạnh lẽo nói.
Thần sắc Nhậm Tinh Thuần cứng lại, tức giận quát lên: “Ngươi! Các ngươi ai ai cũng muốn lật trời rồi! Ngươi tránh ra một bên cho ta!”
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp ung dung xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Xin lỗi Diệp công tử, vốn dĩ không định làm phiền ngươi, nhưng mà ở đây ồn ào quá rồi.”
Nguyệt Mộng Ly vừa xuất hiện, uy thế nhàn nhạt phát ra từ trên người lập tức khiến uy áp của Nhậm Tinh Thuần hỗn loạn tứ tán.
Nhậm Tinh Thuần biến sắc, tất cả mọi thứ bên trong viện này hắn đều nắm chắc trong tay, nhưng mà hắn lại không hề phát hiện ra nữ tử này làm thế nào mà lại xuất hiện ở đây được!
Mà khí tức tản phát ra từ trên người nữ tử này còn khiến cho hắn có một cảm giác hồi hộp sợ hãi!
Bên cạnh Diệp Viễn còn có một võ giả cường đại đến như vậy hay sao?
Rốt cuộc là tên tiểu tử này có lai lịch như thế nào đây? Quá thần bí rồi!
Diệp Viễn cười nói: “Lão đầu này cả ngày chỉ biết chơi trò hung hiểm, ta lại muốn xem xem, xương cốt của hắn có cứng như vậy hay không! Ly Nhi, giúp ta dạy dỗ lão thất phu này cho tử tế!”
Nguyệt Mộng Ly thản nhiên nói: “Được.”
Nói rồi, ngón tay Nguyệt Mộng Ly khẽ giương lên, trong sân đột nhiên phong vân đột biến.
Nhậm Tinh Thuần thấy thế mặt biến sắc, miệng há to không thể nào khép lại được.
“Vô Lượng Cảnh! Đây… đây chắc chắn là lực lượng thuộc Vô Lượng Cảnh! Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất