Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 530: Ngươi đang hối hận.

Chương 530: Ngươi đang hối hận.
Vừa nghe Nhậm Tinh Thuần nói như vậy, tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi.
Vô Lượng Cảnh là cảnh giới thế nào, mọi người ở đây đều quá rõ ràng.
Đây không phải là lực lượng thuộc về Vô Biên giới, sao lại có thể xuất hiện trên người một nữ tử trẻ tuổi như vậy được?
Nhưng mà với cảnh giới của Nhậm Tinh Thuần mà có thể nhận nhầm được sao?
Lần này, ánh mắt của đám người nhìn Diệp Viễn lại phát sinh biến hóa lần nữa.
Một cường giả Vô Lượng Cảnh cam tâm đi theo bên cạnh Diệp Viễn, đây là cái khái niệm gì?
Nhậm Đông phản ứng lại trước tiên, năn nỉ nói với Diệp Viễn: “Sư phụ, mặc dù gia gia làm người có chút ngang tàng, nhưng tội của ông ấy không đáng chết! Người… người tha cho ông ấy được không?”
Khóe miệng Nhậm Tinh Thuần giật giật như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Đối diện với một cường giả Vô Lượng Cảnh, hắn thực sự là không có sức mà hung hăng tiếp.
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của Nhậm Tinh Thuần, trong lòng Diệp Viễn không khỏi mừng thầm.
Nguyệt Mộng Ly không thể thực sự ra tay, nhưng dùng để uy hiếp một chút thì cũng rất có hiệu quả.
Kiểu khuấy động nguyên lực thiên địa thế này, đối với Nguyệt Mộng Ly mà nói chỉ là tiện tay thôi, nhưng trong mắt Thần Du Cảnh lại là cảnh giới như thần.
Cường giả Vô Lượng Cảnh ở hạ giới, chính là đại biểu cho vô địch!
Cho dù là dựa vào sự cường thế của Nhậm Tinh Thuần cũng không dám lỗ mãng trước mặt Nguyệt Mộng Ly.
“Bỏ đi bỏ đi, Ly Nhi, thu lại đi. Ai bảo ta lại nhận cái tên đồ đệ này, nếu như ta giết gia gia của nó thì sau này cái chức sư đồ này cũng không dễ làm.” Diệp Viễn ra vẻ cảm khái nói.
Nguyệt Mộng Ly gật gật đầu, vừa thu lại khí thế thì lập tức biến thành một tiểu cô nương dịu dàng hiền lành, đứng phía sau Diệp Viễn.
Nhậm Đông bất tri bất giác bị Diệp Viễn bán đi mà bản thân còn không biết, thấy Nguyệt Mộng Ly thu tay, không khỏi quá đỗi vui mừng nói: “Đa tạ sư phụ! Đa tạ sư phụ!”
Lúc này Nhậm Tinh Thuần cũng tỉnh táo lại, nghe Nhậm Đông một tiếng sư phụ hai tiếng sư phụ, không nhịn được tức giận nói: “Đông Nhi, ngươi gọi hắn là cái gì? Hắn chỉ là một tên tiểu tử Hóa Hải Cảnh tầng hai, dựa vào cái gì mà làm sư phụ của ngươi?”
Nhậm Đông lắc đầu nói: “Người không phải là sư phụ về võ đạo, mà là sư phụ về đan đạo của con!”
Nhậm Tinh Thuần sững người, lửa giận vừa mới áp chế xuống được lại “Oành” một cái xông lên não.
“Có gia gia dạy ngươi thuật luyện dược, ngươi lại còn bái người khác làm thầy? Ngươi bái sư thì cũng coi như thôi đi, Diệp Viễn nhiều lắm cũng chỉ là một chuẩn Đan Vương, hắn dựa vào cái gì mà làm sư phụ của ngươi? Ngươi bị mất trí rồi à?”
“Gia gia, con rất rõ con đang làm cái gì! Mặc dù sư phụ người chỉ có thể luyện chế ra đan dược chuẩn cấp bốn, nhưng kiến thức về đan đạo của sư phụ uyên thâm vượt xa gia gia! Cái gọi là người thông suốt làm thầy, cho nên tất nhiên người có thể làm sư phụ của con!” Nhậm Đông nói.
Bây giờ Nhậm Tinh Thuần mới nhớ tới biểu hiện của Diệp Viễn ở Thiên Vấn Tường, lúc đó hắn ngăn Diệp Viễn tiếp tục khiêu chiến, nếu như thực sự tiếp tục thì đúng thật là khó mà nói trước Diệp Viễn có thể trả lời được bao nhiêu câu hỏi.
Như vậy xem ra, trình độ đan đạo của Diệp Viễn quả thực đã vượt xa cảnh giới của hắn.
Cho dù hắn đạt đến cảnh giới nào thì trình độ luyện chế đan dược của hắn cũng sẽ vượt xa những người cùng cấp.
Nếu như vậy, dường như Diệp Viễn làm sư phụ của Nhậm Đông cũng không có gì là không được cả.
Nhậm Tinh Thuần phát hiện, căn bản hắn không nắm bắt được một chút nào tính tình của người thiếu niên trước mắt này.
Bên cạnh người ta có một Vô Lượng Cảnh hư hư thực thực, kiến thức về đan đạo của bản thân lại vô cùng nghịch thiên.
Trên võ đạo và đan đạo, hắn lại đều không so sánh được với một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, điều này khiến một Nhậm Tinh Thuần tâm cao thế ngạo từ trước đến nay cảm thấy vô cùng uất ức.
“Tiểu tử thối, ngươi mau giao Diệp Hàng và con gái ta ra đây! Đây là việc nhà của ta, không đến phiên ngươi tới quản!”
Lúc này Nhậm Tinh Thuần nói chuyện, khí thế đã không mạnh như lúc trước nữa, ngay cả mấy lời uy hiếp cũng không dám nói.
Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói: “Bọn họ ở ngay trong phòng phía sau lưng ta, có bản lĩnh thì ngươi tự tới bắt bọn họ ra.”
“Ngươi!”
Nhậm Tinh Thuần nhìn Nguyệt Mộng Ly đứng phía sau Diệp Viễn một cái, tức đến nỗi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Nếu như ta có thể đánh thắng được nàng ta thì sớm đã bắt bọn chúng ra rồi, còn phải phí nhiều lời với ngươi như vậy làm gì?
Nhậm Tinh Thuần hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi Diệp Viễn: “Được, vậy ta hỏi ngươi, người và bọn chúng có quan hệ gì, vì sao lại muốn cứu bọn chúng?”
Diệp Viễn không trả lời, chỉ như cười như không nhìn hắn.
Lời này vừa nói ra, tự Nhậm Tinh Thuần cũng hơi sửng sốt.
Hắn vốn dĩ là đang trong cơn giận dữ nên cũng không suy nghĩ sâu xa quan hệ bên trong.
Bây giờ tự mình hỏi, lại nghĩ tới một loại khả năng.
Diệp Viễn họ Diệp, Diệp Hàng cũng họ Diệp, hơn nữa tính theo thời gian, Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cũng rời khỏi Bắc vực mười tám mười chín năm rồi, vừa hay khớp với độ tuổi của Diệp Viễn.
Sẽ không phải là...
Nhậm Tinh Thuần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu hỏi Nhậm Dục Kiệt: “Các ngươi đã sớm biết rồi?”
Nhậm Dục Kiệt cười khổ nói: “Con cũng hôm nay mới biết! Là một câu của muội muội đã triệt để thức tỉnh con, con mới mạo hiểm bị phụ thân giáng tội mà dẫn muội ấy tới tìm Diệp Viễn.”
Nhậm Tinh Thuần sững người hỏi: “Hồng Lăng nó nói cái gì?”
“Muội ấy nói, muội phu mà chết thì muội ấy tuyệt đối sẽ không sống một mình! Hơn nữa nếu như Diệp Viễn biết bọn họ chết trong tay cha, tương lai nhất định sẽ tới tìm cha báo thù! Muội ấy không muốn nhìn thấy loại thảm kịch nhân luân này lại xảy ra ở Nhậm gia ta! Lúc con biết con trai của muội muội chính là Diệp Viễn, con đã biết, tương lai nó hoàn toàn có khả năng tới tìm cha báo thù!” Nhậm Dục Kiệt nói.
Nghe những lời này, trong lòng Nhậm Tinh Thuần giật mình một cái.
Còn cần chờ đến tương lai sao?
Bên cạnh Diệp Viễn bây giờ có một cao thủ Vô Lượng Cảnh hư hư thực thực, hắn muốn giết mình, căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay!
Coi như là không dựa vào vị cường giả Vô Lượng Cảnh này thì bằng vào trình độ yêu nghiệt của Diệp Viễn, có lẽ không tới năm năm, bản thân đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi.
Có một đứa cháu ngoại nghịch thiên như thế mà lại suýt chút nữa đã giết chết con rể. Loại chuyện này, nhìn thế nào cũng thấy hoang đường.
Chỉ là Nhậm Tinh Thuần có nằm mơ cũng không ngờ tới, võ giả thiên tài Diệp Viễn này lại là cháu ngoại của mình!
Người cháu ngoại này vốn nên là niềm kiêu ngạo của cả Vô Phương Thành, nhưng mà bây giờ...
Lần đầu tiên trong đời, Nhậm Tinh Thuần cảm thấy có chút hối hận.
Bao nhiêu năm như vậy, hắn nói một là một hai là hai, hắn muốn cả Vô Phương Thành đều phải nghe hắn.
Con gái thích một tên luyện dược sư tầng lớp thấp hèn, hắn liền dựa vào thủ đoạn cứng rắn chia rẽ bọn họ.
Bây giờ tên luyện dược sư kia mang theo thành ý, mang theo thê tử của mình tới xin lỗi hắn, hắn lại muốn giết tên luyện dược sư kia.
“Ngươi đang hối hận!” Thanh âm của Diệp Viễn đột nhiên vang lên.
Nhậm Tinh Thuần sững người, tên tiểu tử này lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình?
“Ngươi đang hối hận một tên hậu bối ngay cả Hải Lão cũng coi trọng lại là cháu ngoại của mình, vậy mà bản thân ngươi lại không hay biết!”
“Ngươi đang hối hận đứa cháu ngoại này có thể mang lại vô số kính ngưỡng và lợi ích cho Vô Phương Thành và Nhậm gia, nhưng ngươi lại muốn giết phụ thân của nó!”
“Ngươi đang hối hận đứa cháu xuất sắc như vậy, ngươi lại triệt để đắc tội với nó!”
“Nhưng mà ngươi có từng nghĩ, nếu như ta chỉ là một người bình thường, có khi nào ngươi sẽ hối hận vì những việc đã làm trước kia hay không?”
“Nếu như ta chỉ là một người bình thường, e là bây giờ đã phơi thây trong viện này rồi đúng chứ?”
“Cho nên… ngươi là một kẻ từ đầu tới cuối chỉ lo tới lợi ích cá nhân! Trong mắt ngươi, chỉ có địa vị chí cao vô thượng của ngươi mới là quan trọng nhất!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất