Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 531: Nói trúng tim đen.

Chương 531: Nói trúng tim đen.
Mỗi một câu nói của Diệp Viễn, giống như một quyền nặng nề đánh vào tâm khảm của Nhậm Tinh Thuần.
Một đệ tử hậu bối ưu tú như vậy, tuyệt đối là khao khát cực độ của mỗi gia tộc.
Dùng gót chân mà nghĩ cũng biết, thành tựu tương lai của Diệp Viễn nhất định là sẽ không tầm thường.
Nhưng mà bây giờ, Nhậm Tinh Thuần lại hoàn toàn đắc tội với người hậu bối này.
Đương nhiên, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, nếu như là người bình thường, Nhậm Tinh Thuần có thể bắt hắn về quản giáo nghiêm ngặt.
Nhưng vấn đề là, hắn không có cách nào tóm được Diệp Viễn!
“Hừ! Ngươi tuổi còn nhỏ thì hiểu được cái gì? Tất cả những gì ta làm, đều là vì Nhậm gia! Nếu như không có ta, Nhậm gia làm sao có thể áp chế được Tào gia, ổn định cái ghế thành chủ Vô Phương Thành này?”
Nhậm Tinh Thuần vô cùng tự phụ, cho dù trong lòng hắn cực kỳ tiếc hận Diệp Viễn, nhưng cũng không thể nào cúi đầu với Diệp Viễn.
Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy những việc bản thân làm có gì là không đúng.
Đây mới là điểm mấu chốt nhất!
“Ha ha ha..., lão đầu ngươi thật biết đùa! Loại trò hề tự lừa mình dối người này chơi vui lắm sao?” Nghe Nhậm Tinh Thuần nói thế, Diệp Viễn cười lớn chế giễu.
Sự trào phúng bên trong nụ cười kia biểu lộ ra không sót chút nào.
Nhậm Tinh Thuần mặt đen lại nói: “Tự lừa mình dối người? Vô Phương Thành đã được ta chấn chỉnh như một cái thùng sắt, ai dám nói một chữ không với mệnh lệnh của ta?”
“Như thùng sắt sao? Có lẽ là vậy! Có điều, đây chỉ là tạm thời! Nếu như Vô Phương Thành này đúng là ông nói một là một hai là hai, thì ngày đó lúc ta khiêu chiến Thiên Vấn Tường, ông không nên đứng về phía Tào gia mà hẳn là nên thêm dầu vào lửa, diệt trừ tận gốc Tào gia mới đúng! Ông không dám làm như vậy, chính là bởi vì gốc gác nội tình của Tào gia quá thâm hậu, mà uy vọng của Vô Phương Thành, vẫn cần phải có Tào gia để duy trì, chứ không phải là thành chủ đại nhân ông!”
Diệp Viễn cười lạnh tiếp tục nói: “Tào giả chỉ là tạm thời xuống dốc, gốc gác của bọn họ ở đây, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày quật khởi trở lại. Còn ông… chẳng qua cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, không có gốc rễ, không có tương lai! Đợi thời kỳ đỉnh phong của ông qua đi, Vô Phương Thành sẽ đổi chủ lần nữa! Chính bản thân ông cũng nhận thức được điều này rồi, đúng chứ?”
“Hừ! Thiên phú của Đông Nhi vượt xa Tào Phương, bản thân ngươi cũng đã thấy rồi. Chỉ cần Đông Nhi trưởng thành, Tào gia bọn họ vẫn sẽ bị Nhậm gia chúng ta nghiền ép dưới chân như cũ!” Nhậm Tinh Thuần vẫn cứng miệng nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Điều này ta không phủ nhận, nhưng ông thực sự cảm thấy một mình Nhậm Đông có thể chống được đại dương sao? Ông có để để lại cho nó cái gì, một gia tộc cường đại à? Đúng là Tào Phương không bằng Nhậm Đông, nhưng dù sao bọn họ cũng mới chỉ là chuẩn Đan Vương. Cấp độ Đan Vương thì sao, cấp độ Đan Hoàng thì sao? Mỗi năm năm Tào gia lại có thể mời tới nhiều cường giả Đan Hoàng như vậy, những người này không phải vì nể mặt ông mà tới, mà là tới vì Tào gia! Luận ngọn nguồn gốc gác, luận nhân mạch, luận nhân tài, Nhậm gia lấy gì để có thể so sánh được với Tào gia?”
Lời nói của Diệp Viễn đã đánh tan nát cảm giác ưu việt của Nhậm Tinh Thuần.
Nhậm Tinh Thuần há to miệng nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Cả người hắn như bị rút sạch sức lực, dường như trong nháy mắt đã trở nên già đi rất nhiều.
Những lời của Diệp Viễn nói đâm trúng tim đen của hắn, khiến hắn không có cách nào phản bác lại được.
Sự vinh quang của Nhậm gia mấy năm nay cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Nhậm Tinh Thuần sớm đã ý thức được nguy cơ của Nhậm gia, cho nên hắn mới dốc hết sức mình bồi dưỡng Nhậm Hồng Lăng và sau này là Nhậm Đông.
Nhưng mà đúng như những gì Diệp Viễn nói, căn cơ gốc rễ của Nhậm gia quá nông, căn bản là không thể nào so sánh được với Tào gia.
Đúng là thế hệ thứ ba của Tào gia không có ai vượt qua được Nhậm Đông, nhưng thế hệ thứ hai của Tào gia lại mạnh hơn Nhậm gia rất nhiều!
Trong thế hệ thứ hai của Tào gia, chỉ tính riêng cường giả Đan Hoàng đã có tới mấy người rồi. Ai dám đảm bảo trong số những người này, trong tương lai sẽ không sinh ra Đan Hoàng đỉnh phong?
Chỉ cần Tào gia xuất hiện một vị Đan Hoàng đỉnh phong thì vị trí thành chủ này của hắn sẽ nguy cơ trùng trùng!
Mà thế hệ thứ hai của Nhậm gia, lại chỉ có một tên Đan Vương sơ cấp Nhậm Dục Kiệt này.
Nhậm Dục Kiệt rất có thiên phú trên phương diện quản lý thành trì, nhưng về mặt đan đạo, đối với hắn lại có chút miễn cưỡng.
Nhậm Tinh Thuần một mặt dốc sức đè ép Tào gia, mặt khác lại không thể không mượn uy vọng của Tào gia để củng cố sự thống trị Vô Phương Thành.
Sự khó khăn vất vả trong đó, cũng chỉ có một mình hắn biết.
Ai ngờ được, một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, mà liếc mắt một cái đã thấy được nguy cơ của Nhậm Tinh Thuần.
Chính bởi vì như vậy, sau khi Nhậm Tinh Thuần biết được thân phận của Diệp Viễn, mới càng thêm thất lạc.
Nhậm Tinh Thuần rất hi vọng Diệp Viễn có thể trở thành một thành viên của Nhậm gia, nhưng mà tính cách của hắn khiến hắn không thể bỏ sĩ diện của mình xuống mà nói mấy lời ngon ngọt được, thái độ vẫn vô cùng ương ngạnh như trước.
Diệp Viễn cũng không để ý tới sự xấu hổ của Nhậm Tinh Thuần, mà đến bên cạnh Từ Tử Huy, rót nguyên lực từ lòng bàn tay của hắn vào trong cơ thể Từ Tử Huy.
Bây giờ Diệp Viễn chỉ có thể luyện chế ra đan dược chuẩn cấp bốn, cũng không có bao nhiêu tác dụng với Từ Tử Huy.
Có điều Diệp Viễn có rất nhiều cách để chữa bệnh cứu người, mặc dù cảnh giới của hắn không cao, nhưng lấy nguyên lực giúp Từ Tử Huy hóa giải thương thế một chút thì vẫn làm được.
Không lâu sau, sắc mặt của Từ Tử Huy cũng hồng nhuận hơn nhiều. Dù thương thế cũng chưa thấy quá tốt, nhưng cũng có thể gắng sức nói chuyện được một chút.
Mặc dù Từ Tử Huy không thể xen vào cuộc đối thoại của hai người nhưng cũng nghe được.
Nói thực, hắn vẫn luôn cảm thấy thành chủ đại nhân vô cùng lợi hại, không ngờ phủ thành chủ lại có nguy cơ tới mức này rồi.
Chính bởi vì như vậy, hắn lại càng thêm kính phục Diệp Viễn.
Kẻ này tuổi tác còn nhỏ, chẳng những thực lực vô cùng lợi hại, mà nhãn giới cũng hơn xa người khác, thành tựu tương lai không thể đoán trước được!
“Đa… đa tạ Diệp công tử!”
Từ Tử Huy cố gắng đứng lên, muốn hành lễ với Diệp Viễn, Diệp Viễn lại ngăn hắn lại, không vui nói: “Đừng nói huynh vì ta mà bị thương, chỉ dựa vào giao tình giữa ta và huynh, cần gì phải nói hai chữ đa tạ?”
Từ Tử Huy sững người, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Nghe khẩu khí này của Diệp Viễn, là đã xem hắn như là bằng hữu sống chết có nhau rồi!
Mặc dù cảnh giới của hắn cao hơn nhiều so với Diệp Viễn, nhưng lúc này có thể được Diệp Viễn thừa nhận, trong lòng hắn quá đỗi vui mừng.
Có thể kết giao bằng hữu với tuyệt thế thiên tài như Diệp Viễn, là điều mà người khác muốn cũng không được!
Từ Tử Huy gật mạnh đầu với Diệp Viễn một cái, tỏ ý bản thân đã hiểu rồi.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt của Nhậm Tinh Thuần đen lại.
Tên tiểu tử này, đối với thuộc hạ của mình thì khách khí như vậy, đối với mình thì lại là bộ dáng muốn cách xa ngàn dặm.
Tuyệt đối là cố ý để cho mình xem!
Từ Tử Huy cũng nhìn thấy vẻ mặt của Nhậm Tinh Thuần, không khỏi cười khổ nói: “Diệp công tử...”
“Tử Huy huynh không cần khách khí với ta như vậy, cứ trực tiếp gọi tên của ta, hoặc gọi ta một tiếng lão đệ là được.” Diệp Viễn ngắt lời nói.
Từ Tử Huy sững người, gật đầu nói: “Vậy ta cũng không khách khí nữa, Diệp Viễn, ta biết ta là người ngoài, nhưng có thể cho phép ta được nói hai câu không?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Trong lòng Từ Tử Huy nhẹ nhõm, mở lời nói: “Ta có nằm mơ cũng không ngờ được, ngươi lại là cháu ngoại của thành chủ đại nhân! Ta đã theo thành chủ đại nhân nhiều năm như vậy, ông ấy đối với ta ân trọng như núi! Cho dù ông ấy có thực sự giết ta, ta cũng không oán hận nửa lời. Nhưng nhìn thấy tổ tôn hai người cãi nhau thành ra như vậy, ta thực sự cảm thấy vô cùng khổ sở!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất