Chương 532: Cúi đầu.
Nói đến đây, Từ Tử Huy lén nhìn Diệp Viễn một cái.
Thấy hắn có vẻ không phiền, mới cả gan nói tiếp: “Rốt cuộc thì hai người vẫn là huyết mạch tình thân, dù thành chủ đại nhân có vạn điều không phải thì cũng vẫn là ông ngoại của ngươi, điều này không thể nào thay đổi được. Nếu đã đều là người một nhà thì hà tất phải cãi nhau đến mức này? Bất kể ông ấy đã làm những việc gì, thì dự tính ban đầu của ông ấy cũng vẫn là vì Nhậm gia, đúng không?”
Nhậm Tinh Thuần vừa nghe thấy vậy tức giận nói: “Từ Tử Huy, cần ngươi đến nhiều chuyện xen vào việc của người khác sao? Công tội của bản thành chủ lại đến lượt ngươi có thể đánh giá à?”
Nhậm Tinh Thuần vẫn vô cùng coi trọng Từ Tử Huy, nếu không thì đánh một chưởng lúc nãy đã cho Từ Tử Huy quy thiên rồi.
Nhưng mà có coi trọng hơn đi chăng nữa, Tử Tử Huy cũng chỉ là một thuộc hạ của hắn mà thôi.
Một thuộc hạ lại nói chủ tử “Vạn điều không phải” ở ngay trước mặt, dựa vào tính cách của Nhậm Tinh Thuần, làm sao mà còn giữ được thể diện?
Diệp Viễn cười nói với Từ Tử Huy: “Huynh xem đi, người ta cũng không thèm lĩnh ân tình của huynh đâu!”
Từ Tử Huy lại không có vẻ lúng túng, lắc đầu nói: “Tính cách của thành chủ đại nhân ta biết, cái mạng này của ta là thành chủ đại nhân ban cho, lĩnh tình hay không lĩnh tình là việc của ngài ấy, nhưng làm hay không làm lại là việc của ta! Nếu như Diệp Viễn đệ đã coi trọng ta, gọi ta một tiếng Tử Huy huynh, thì cho dù có chết, ta cũng không muốn nhìn thấy tổ tôn hai người trở mặt thành thù.”
Diệp Viễn nhìn nhìn Từ Tử Huy, lắc đầu cảm thán nói: “Tử Huy huynh đại nghĩa, có thể kết giao với Tử Huy huynh, thực là vinh hạnh của Diệp Viễn!”
Lời này của Diệp Viễn tất nhiên không phải là nói chơi, nếu như không phải Từ Tử Huy, e là lúc này Diệp Hàng đã chết rồi. Mà cục diện hiện tại, tất nhiên cũng sẽ không như bây giờ nữa.
Nếu Diệp Hàng thực sự bị giết chết, Diệp Viễn nhất định sẽ rơi vào trạng thái bùng nổ. Cho dù Nhậm Tinh Thuần là ông ngoại của Diệp Viễn đi chăng nữa, chắc chắn hắn cũng sẽ động đao.
Diệp Viễn nhận người phụ thân Diệp Hàng không có nghĩa là hắn cũng sẽ thừa nhận người “ông ngoại” Nhậm Tinh Thuần này.
Nếu thực sự phải giết Nhậm Tinh Thuần, Diệp Viễn cũng sẽ không có một chút gánh nặng nào trong lòng.
Nếu như không phải Từ Tử Huy nhân nghĩa, dù cho hắn có biết quan hệ giữa Diệp Viễn và Diệp Hàng, cũng không chắc sẽ gánh được áp lực của Nhậm Tinh Thuần mà làm được hành động chính nghĩa thả người như vậy.
Ảnh hưởng thế lực của Nhậm Tinh Thuần ở Vô Phương Thành vẫn là vô cùng đáng sợ.
Tình huống bây giờ, mặc dù Diệp Viễn rất không thoải mái nhưng cũng vẫn chưa tới mức trở mặt, đặc biệt là dưới tình huống hắn nắm được quyền chủ động.
Diệp Viễn thản nhiên đến trước mặt Nhậm Tinh Thuần, xòe bàn tay ra nói: “Lấy ra!”
Nhậm Tinh Thuần sững người: “Lấy cái gì ra?”
“Đan dược trị thương!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Nhậm Tinh Thuần nhìn Diệp Viễn, lại nhìn Từ Tử Huy, vẻ mặt biến đổi liên tục.
Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng Diệp Viễn cho hắn. Nếu như hắn cự tuyệt đưa đan dược thì e là quan hệ giữa hắn và Diệp Viễn vĩnh viễn cũng không thể hòa hoãn được nữa.
Nhậm Tinh Thuần có thể cảm giác được, sự quật cường của Diệp Viễn, tuyệt đối không hề thua kém hắn.
Nhưng mà giao đan dược ra, cũng chính là đồng nghĩa với việc hắn cúi đầu trước Diệp Viễn.
Tự mình đánh thương thủ hạ, rồi lại dùng đan dược của mình để trị thương, đây vốn dĩ chính là một kiểu nhượng bộ, mà từ trước đến nay Nhậm Tinh Thuần lại là một người vô cùng bá đạo, đều là người khác cúi đầu trước hắn chứ làm gì có chuyện hắn phải cúi đầu trước người khác?
Tất cả mọi người đều như ngừng thở, đợi lựa chọn của Nhậm Tinh Thuần.
Chuyện này nếu vừa lật mặt thì có lẽ Diệp Viễn và Nhậm gia sẽ không còn cách nào đứng chung với nhau nữa.
Từ Tử Huy ở một bên không nói thêm gì, hắn và Diệp Viễn đã giao lưu được một khoảng thời gian, ít nhiều gì cũng hiểu được một phần về tính cách của Diệp Viễn.
Hắn đối mặt với con quái vật khổng lồ Vạn Kiếm Tông vẫn vô cùng cường thế, trực tiếp giam giữ cháu đích tôn của Tần Hồng Đào làm con tin.
Bây giờ đối diện với một Nhậm Tinh Thuần, Diệp Viễn có thể làm được tới bước này là đã cho hắn thể diện lớn lắm rồi.
Còn về việc lựa chọn ra sao, thì phải xem tự bản thân của Nhậm Tinh Thuần rồi.
Nhậm Tinh Thuần cảm thấy trái tim mình đập rất mạnh như muốn nhảy lên, cả người cứng lại mãi vẫn chưa có động tác gì.
Từ trước tới nay chưa bao giờ hắn nghĩ tới mình lại bị cháu ngoại của mình chiếu tướng.
Đối diện với sự cường thế của Diệp Viễn, trong lòng Nhậm Tinh Thuần có một chút cảm giác e ngại!
Nhậm Tinh Thuần hiểu cực kỳ rõ năng lực của Diệp Viễn, một khi Nhậm gia có Diệp Viễn thì không phải chỉ đơn giản là có thêm một hậu bối có tiền đồ lớn.
Sự cường đại của bản thân Diệp Viễn, đã đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người rồi!
Sự kiêng kị của Tào gia đối với Diệp Viễn bây giờ đã không thể dùng lời nói để hình dung nữa.
Vốn dĩ Nhậm Tinh Thuần cũng hết sức kiêng kị Tào gia, nhưng nếu như Diệp Viễn nhập vào Nhậm gia thì Tào gia sẽ không còn đáng sợ nữa!
Có Diệp Viễn là Nhậm gia có thêm một Thiên Vấn Tường sống!
“Mau lên, sự nhẫn nại của ta có giới hạn!” Diệp Viễn chau mày nói.
Nhậm Tinh Thuần hít vào một hơi, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược trị thương cấp bốn, tức giận đập vào lòng bàn tay Diệp Viễn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Viễn nhàn nhạt quét mắt nhìn viên đan dược trong tay một lượt, khinh thường nói: “Đường đường là một Đan Hoàng đỉnh phong, mà lại chỉ biết luyện chế ra được loại đan dược rác rưởi này thôi sao? Bỏ đi, ai bảo ta không luyện chế được đan dược cấp bốn chứ, Tử Huy huynh, huynh chấp nhận ăn đi.”
Nói rồi, Diệp Viễn tiện tay ném đan dược cho Từ Tử Huy.
Nhậm Tinh Thuần mặt đen lại, tức giận nói: “Tiểu tử thối, Thanh Hoa Ngọc Lộ Hoàn này là đan dược trị thương thượng đẳng nhất của Vô Phương Thành, vậy mà ngươi lại nói là rác rưởi?”
Diệp Viễn cũng tức giận nói: “Đường đường là một Đan Hoàng đỉnh phong, luyện chế một đan dược cấp bốn lại chỉ là hàng thượng phẩm, vậy mà ông cũng dám đem ra!”
Nhậm Tinh Thuần cười lạnh nói: “Nói khoác thì ai mà không biết! Có bản lĩnh, tự ngươi luyện chế ra một cái cho ta xem!”
Diệp Viễn cười ha ha không lên tiếng nữa, nhưng vẻ mặt khinh thường lại vô cùng kích thích Nhậm Tinh Thuần.
Hắn vẫn chưa kịp phát tác, Nhậm Đông đã xen vào nói: “Gia gia, nếu như sư phụ đột phá tới cảnh giới Đan Vương, luyện chế ra Thanh Hoa Ngọc Lộ Hoàn siêu phẩm hẳn là không phải nói chơi!”
“Ngươi cái tên tiểu tử khốn kiếp này, làm sao tay lại với ra tận bên ngoài rồi? Còn nữa, hắn là biểu đệ của ngươi, ngươi còn gọi hắn là sư phụ cái gì!”
Nghe thấy Nhậm Đông xen vào, Nhậm Tinh Thuần lập tức nổi giận rống lên.
Nhậm Đông lại cười đùa tí tửng nói: “Người cũng nói hắn là biểu đệ của con rồi, thì sao lại là với tay ra ngoài chứ? Hơn nữa… chúng con đều là tự nguyện, không ảnh hưởng! Nếu như con đã bái biểu đệ làm thầy, thì cả đời này biểu đệ vẫn là sư phụ của con!”
Mặt Nhậm Tinh Thuần đen lại, thoắt một cái đã xách Nhậm Đông trong tay.
“Tiểu tử thối, vẫn còn cứng miệng, xem ra trở về ta phải trừng trị ngươi cho hẳn hoi! Còn ngươi nữa, Dục Kiệt, trở về úp mặt vào tường hối lỗi cho ta!”
Nói rồi, thoắt một cái bóng dáng Nhậm Tinh Thuần đã biến mất khỏi Phong Nhã Các.
Nhìn thấy bóng Nhậm Tinh Thuần đã đi xa, Từ Tử Huy cảm kích nói: “Thiếu chủ giữ lại thể diện cho thành chủ đại nhân, Tử Huy cảm kích vô cùng!”
Từ Tử Huy nhìn ra, lúc nãy sau khi Diệp Viễn lấy được đan dược là cố ý biểu lộ ra vẻ khinh thường, nói chêm chọc cười, như vậy mọi người cũng sẽ không quá lúng túng.
Mặc dù Diệp Viễn ép Nhậm Tinh Thuần cúi đầu, nhưng dù sao hắn cũng là một trong những luyện dược sư giỏi nhất ở tiểu thế giới này.
Thể diện, vẫn là cần phải có.
Diệp Viễn mặt đen lại, không vui nói: “Cái gì mà thiếu chủ với cả không thiếu chủ? Huynh làm sao lại như vậy rồi? Sau này cứ gọi ta là Diệp Viễn! Ở chỗ ta, huynh không phải là thủ hạ, mà là bằng hữu!”