Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 536: Quà mừng.

Chương 536: Quà mừng.
Một ngày này, phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, không khí cực kỳ vui mừng hân hoan.
Dưới tính cách cường thế của Nhậm Tinh Thuần, từ trước tới nay lúc nào phủ thành chủ cũng âm u đầy tử khí, ngay cả người nói chuyện lớn tiếng một chút cũng không có.
Phủ thành chủ này, đã không biết qua bao nhiêu năm rồi không được náo nhiệt như vậy.
Trước cửa phủ thành chủ người qua lại như dệt vải, người tới xem náo nhiệt, người tới tặng quà dường như làm chật kín cả con đường trước cửa.
“Thành chủ đại nhân lại hạ chiếu nhận tội, đây đúng thật là từ trước đến nay chưa từng có!”
“Đúng vậy, thành chủ đại nhân bá chủ thiên hạ, từ trước tới nay đều vô cùng cường thế, lần này lại vì con gái con rể mà hạ chiếu nhận tội, đúng thật là khiến người ta được mở rộng tầm mắt!”
“Hê, ngươi vẫn chưa biết gì hay sao? Thành chủ đại nhân hạ chiếu nhận tội không phải là vì con gái con rể, mà là vì cháu ngoại của hắn! Ầy, chính là người thiếu niên đứng đón khách ngoài cửa kia kìa!”
“Sao ngươi biết được?”
“Dì ba của em vợ của cậu cả ta làm vú nuôi trong phủ thành chủ, chuyện này phủ thành chủ sớm đã truyền ra rồi! Người cháu ngoại này của thành chủ đại nhân vô cùng lợi hại, nghe nói lần trước suýt chút nữa đã phá tan được Thiên Vấn Tường của Tào gia! Thành chủ đại nhân nhận người cháu ngoại này, thực lực của Nhậm gia sẽ trở nên vô cùng cường đại!”
Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, huống hồ lần này Nhậm Tinh Thuần cũng không định phong tỏa tin tức này lại, cho nên nó cũng dần dần lưu truyền từ trong phủ thành chủ ra.
Hơn nữa, danh tiếng của Diệp Viễn càng vang xa thì lại càng có lợi hơn cho phủ thành chủ.
Hôm nay Diệp Viễn còn chủ động đảm nhận nhiệm vụ đón khách cùng với Từ Tử Huy.
Đại hôn của phụ thân và mẫu thân nên tất nhiên người làm nhi tử như hắn phải cống hiến sức lực làm tùy tùng một phen.
“Công hội luyện dược sư, Ngũ Huyền trưởng lão đến!”
Lời còn chưa dứt, Ngũ Huyền đã cười lớn tiến lên đón lấy Diệp Viễn: “Diệp lão đệ, cung hỉ cung hỉ!”
“Ha ha, lão ca tới cũng thật sớm, mau mau vào trong ngồi!” Diệp Viễn cười nói.
“Không vội ngồi, không vội ngồi! Lão đệ, hôm nay là ngày đại hỉ của lệnh tôn, lão ca ta không thể thiếu quà mừng! Có điều quà mừng này của ta, chính là mượn hoa hiến phật, lão đệ đừng trách tội.” Ngũ Huyền cười lớn nói.
Diệp Viễn khoát tay nói: “Lời này của lão ca nói đi đâu vậy? Huynh có thể tới là đã nể mặt ta rồi, làm sao ta dám trách tội?”
“Ha ha, vậy thì tốt! Lão đệ à, cất rượu của các người đi, đổi dùng rượu của ta!” Ngũ Huyền thần bí cười nói.
Diệp Viễn nghe vậy hai mắt sáng lên, lão đầu này, chẳng lẽ nhanh như vậy đã ủ ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng?
Ngũ Huyền thấy ánh mắt của Diệp Viễn, biết hắn đã đoán ra được nên cũng không úp mở giấu diếm nữa, giơ tay ra nói: “Người đâu, khiêng toàn bộ rượu vào!”
Một đám tiểu nhị từ trong đám người ra gánh, Diệp Viễn liếc mắt nhìn qua, đúng là có hơn hai mươi thùng rượu!
Hai mươi thùng rượu có thể không là gì, nhưng hai mươi vò Tiên Minh Ngọc Nhưỡng thì đã đủ để oanh động cả Vô Phương Thành rồi!
Những thùng gỗ này đều được làm từ nam hương mộc, mặc dù đã được dán kín, nhưng hương thơm tỏa ra tứ phía lập tức làm say ngã mọi người.
“Đây là rượu gì vậy? Thơm quá đi!”
“Vẫn còn chưa mở nắp mà đã thơm như vậy rồi, cái này mà được nếm thử một ngụm thì có chết cũng tình nguyện!”
“Ha, bị ngu rồi sao? Ta ngửi mùi thơm của rượu này, nhất định là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Đan Hoàng Phó Vân Kính trong truyền thuyết! Năm đó ta từng ngửi được mùi rượu thơm từ cách xa mấy chục trượng, khiến ta nhớ mãi mùi vị đó tận mấy ngày!”
“Đúng là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng! Trời ơi! Đây không phải là mĩ tửu mà Phó Vân Kính giấu kỹ hay sao? Sao một lúc lại lấy ra nhiều như vậy? Hơn nữa… sao lại là do Ngũ Huyền đại sư đưa tới?”
“Chuyện này ta cũng không biết được! Hơn nữa ta ngửi mùi rượu thơm, lại còn thấy thơm hơn cả lần trước, e là chất lượng của những thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này còn trên cả rượu của Đan Hoàng Phó Vân Kính!”
Hai mươi thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, lập tức khiến đám người vây xem sôi trào.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng ở Vô Phương Thành đại danh đỉnh đỉnh, rất nhiều người chỉ được nghe nói đến tên thôi chứ chưa được thấy hình. Có cơ hội được ngửi mùi thơm của rượu từ xa, đã là may mắn ba đời mới tu được rồi.
Vậy mà hôm nay, Ngũ Huyền lại mang ra hai mươi thùng một lúc, quả thực là khiến người ta chấn động quá mức.
Không ít võ giả đều thèm đến nhỏ cả dãi, vô cùng ngưỡng mộ những người được uống chỗ rượu kia.
Diệp Viễn thấy vậy, không khỏi bật cười nói: “Lão ca cũng thật hào phóng! Được, vậy ta xin nhận trước, cảm ơn lão ca!”
“Ha ha, giữa chúng ta còn cám ơn với không cám ơn cái gì chứ? Huống hồ ta cũng chỉ là mượn hoa kính phật, ta chỉ phụ trách cung cấp nguyên vật liệu mà thôi! Đúng rồi, ta vẫn còn một phần lễ mừng, là của hội trưởng đại nhân. Hiện giờ hắn đang bế quan luyện đan cho nên không thể đích thân tới, nhưng hắn bảo ta nhất định phải mang lòng cảm tạ của hắn tới!”
Ngũ Huyền cười lấy ra một thanh trường kiếm, hàn khí tỏa ra bốn phía.
Những võ giả đứng xung quanh xem kia đã đứng cách xa mấy chục trượng nhưng vẫn có thể cảm nhận được hàn khí bức người, mà đây còn là trong trường hợp Ngũ Huyền không thôi động nguyên lực.
Diệp Viễn đón lấy trường kiếm từ tay Ngũ Huyền, khen ngợi: “Kiếm tốt!”
Ngũ Huyền cười nói: “Thanh kiếm này gọi là Huyễn Dĩnh Kiếm, chính là một huyền khí hạ phẩm.”
Diệp Viễn gật gật đầu, chắp tay nói: “Lão ca trở về đa tạ hội trưởng đại nhân giúp ta!”
Phần lễ mừng này của Đan Thần Tử, trên danh nghĩa là tặng cho vợ chồng Diệp Hàng, nhưng kỳ thực là chuẩn bị cho Diệp Viễn.
Huyền khí và linh khí không giống nhau, là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Linh khí có quý hơn đi chăng nữa thì trên thị trường cũng có thể dùng nguyên tinh để mua được, nhưng huyền khí lại là có tiền cũng không mua được. Dù cho ngươi có nhiều nguyên tinh hơn đi chăng nữa, cũng rất khó có thể mua được từ thương nhân.
Về cơ bản huyền khí là binh khí của cường giả Thần Du Cảnh, Vô Biên giới cực kỳ ít.
Đan Thần Tử vừa ra tay đã là một huyền khí hạ phẩm, có thể nói là vô cùng hào phóng.
Có điều trong lòng Diệp Viễn cũng không cảm thấy có gánh nặng gì, bởi vì hắn đã giúp Đan Thần Tử hoàn thành Long Hổ Cường Hồn Đan!
Người khác không biết giá trị của loại đan dược này, Diệp Viễn lại có thể không biết được sao?
Nhận một huyền khí của hắn là mình đã bị thua thiệt rồi.
Có điều Đan Thần Tử có thể nhớ tặng lễ vật cho mình, cũng coi như là hắn có lòng.
Hơn nữa theo sự tiến bộ thực lực của Diệp Viễn, Thương Hoa Kiếm đã dần dần bộc lộ có chút không đủ dùng. Mà chất lượng của Thương Hoa Kiếm đã đến cực hạn, nếu còn tăng thêm cấm chế nữa sẽ có chút mạo hiểm bị vỡ vụn.
Mặc dù bây giờ hắn không thể nào phát huy được hết toàn bộ uy lực của Huyễn Dĩnh Kiếm, nhưng so với Thương Hoa Kiếm thì sẽ lợi hại hơn rất nhiều.
Đây cũng chỉ có Diệp Viễn làm được, đổi lại là những võ giả Hóa Hải Cảnh khác thì chỉ có thể dử dụng một số linh khí cao cấp mà thôi.
Nhưng võ kỹ của Diệp Viễn nghịch thiên quá mức, linh khí bình thường không thể phát huy được uy lực thực sự của kiếm chiêu của hắn.
Diệp Viễn và Ngũ Huyền hàn huyên một hồi, Ngũ Huyền liền vào bên trong ngồi.
Không lâu sau, hạ nhân lại hô lên: “Gia chủ Tào gia tới!”
Thần sắc trên mặt Tào Chính có chút ảm đạm, hắn nhìn thấy Diệp Viễn, miễn cưỡng cười chúc mừng nói: “Diệp tiểu huynh đệ, chúc mừng chúc mừng!”
Người tới là khách, tất nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không ra tay đánh người đang cười, cười đáp: “Đa tạ!”
Diệp Viễn biết mấy ngày này hẳn là Tào Chính cũng sống không vui vẻ gì, có điều hắn cũng không quá để tâm.
Nếu Nhậm Tinh Thuần đã là ông ngoại của mình thì Diệp Viễn cũng phải hướng về Nhậm gia. Còn về phần Tào gia sẽ như thế nào, Diệp Viễn không quan tâm nữa.
Có điều Diệp Viễn biết, chắc chắn hôm nay Tào Chính sẽ không tới tay không, chung quy lại vẫn phải nên biểu thị chút gì đó.
Quả nhiên, Tào Chính lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Viễn nói: “Lão phu chuẩn bị lễ mọn, mong Diệp tiểu huynh đệ vui lòng nhận cho.”
Diệp Viễn đưa tay ra đón lấy tờ giấy, lập tức hơi sững sờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất