Chương 537: Khai đàn giảng đạo.
“Phần đại lễ này của Tào gia, có vẻ hơi nặng đấy!” Diệp Viễn nhìn Tào Chính, cười như không cười nói.
Khóe miệng Tào Chính giật một cái, miễn cưỡng cười đáp: “Diệp tiểu huynh đệ nặng lời rồi! Đại hôn của lệnh tôn, Tào gia ta là một phần của Vô Phương Thành, tất nhiên cũng phải chuẩn bị lấy thứ đáng giá một chút chứ.”
Diệp Viễn khẽ cười gật đầu, đưa tờ giấy đó cho Từ Tử Huy nói: “Tử Huy huynh, ta nhận không nổi phần đại lễ này của Tào gia, huynh trực tiếp trình lên cho lão gia đi.”
Vừa nãy Từ Tử Huy nghe hai người đối thoại, có chút lơ mơ không hiểu.
Thứ mà Tào Chính đưa tới giống như một bản khế ước, chẳng lẽ là Tào gia tặng một chỗ sản nghiệp cho phủ thành chủ?
Lễ vật như vậy, không thể nói là không nặng được.
Hắn nghi hoặc đón lấy khế ước từ tay Diệp Viễn, hơi quét mắt nhìn qua một lượt, cả người không khỏi run lên, suýt chút nữa làm rơi tờ giấy.
Từ Tử Huy nhìn nhìn Tào Chính, rồi lại nhìn Diệp Viễn, trong lòng chấn động tột đỉnh.
Trong tay hắn đúng là một bản khế ước, có điều bản khế ước này lại không phải là sản nghiệp bình thường của Tào gia, mà chính là Lâm Lang Các nổi danh khắp Bắc vực!
Đây là sản nghiệp lớn nhất của Tào gia, cũng là sản nghiệp đáng giá nhất!
Có điều, đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trong Lâm Lang Các có Thiên Vấn Tường!
Ý nghĩa của Thiên Vấn Tường đối với Tào gia, căn bản là không thể dùng nguyên tinh để quy đổi được.
Đó là căn cơ gốc rễ của Tào gia, cũng là chỗ dựa sinh tồn của bọn họ!
Không có Thiên Vấn Tường, Tào gia cũng chỉ là một thế gia luyện dược bình thường, không có gì khác biệt so với Nhậm gia.
Hơn nữa không có Thiên Vấn Tường, Tào gia không thể nào là đối thủ của phủ thành chủ, rất nhanh sẽ bị chèn ép hoàn toàn.
Não của Tào Chính có vấn đề rồi hay sao? Không thì sao hắn lại có thể dùng thứ đồ này mang tới làm quà mừng được?
“Cái… cái này...” Từ Tử Huy muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Tào Chính nhìn Diệp Viễn một cái thật sâu, bỗng nhiên quay người cao giọng nói với tất cả mọi người: “Chư vị, hôm nay mượn ngày đại hôn của con gái thành chủ, Tào gia ta lấy Lâm Lang Các làm quà mừng. Từ hôm nay trở đi, Thiên Vấn Tường chính thức thuộc sở hữu của phủ thành chủ!”
Cơ thịt trên mặt Tào Chính đã co hết cả lại, có điều hắn vẫn kiên định nói: “Trước nay Thiên Vấn Tường đều không phải là Thiên Vấn Tường của Tào gia, mà là Thiên Vấn Tường của tất cả luyện dược sư ở Vô Biên giới. Tào gia vẫn luôn lấy Thiên Vấn Tường làm tài sản riêng của mình, thực sự là hổ thẹn với mọi người! Vô Phương Thành là thánh địa đan đạo của Vô Biên giới, nên phải do phủ thành chủ quản lý Thiên Vấn Tường mới phải!”
Lời vừa nói xong, cả người Tào Chính như già đi rất nhiều.
Tâm huyết mấy ngàn năm của Tào gia, hắn lại cứ thế chắp tay tặng đi như vậy, điều này là một thử thách cực lớn đối với hắn.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không ngờ tới, Tào Chính lại có khí phách lớn tới mức này, trực tiếp tặng Lâm Lang Các cho phủ thành chủ.
Quả thực Thiên Vấn Tường cũng chẳng có tính khiêu chiến gì đối với Diệp Viễn.
Nhưng mà lúc Diệp Viễn khiêu chiến Thiên Vấn Tường, cũng đã cảm nhận được sự cường đại của Thiên Vấn Tường một cách sâu sắc.
Mặc dù hắn chỉ giải đáp hai mươi câu hỏi cuối cùng, nhưng hai mươi câu hỏi này không câu nào là không cho thấy trình độ vô cùng cao.
Kết tinh trí tuệ của cường giả đan đạo của Vô Biên giới mấy ngàn năm nay, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Lời của Tào Chính, khiến cho tất cả võ giả có mặt ở đó đều kinh ngạc.
“Cái gì! Tào gia lại nỡ giao Thiên Vấn Tường cho phủ thành chủ? Chuyện này… chuyện này là vì sao?”
“Trong giới luyện dược ở Vô Biên giới mà nói, đây là chuyện đại sự khai thiên tích địa! Tào gia không có Thiên Vấn Tường thì làm sao mà đấu được với phủ thành chủ?”
“Tào Chính này không phải là giả đó chứ? Loại chuyện này không phải là chuyện mang ra đùa được đâu!”
Tất cả mọi người đều đang suy đoán dụng ý hành động này của Tào Chính, nhưng mà cũng không ai có thể đoán được lại là do Tào Chính kiêng kị người thiếu niên trước mặt!
Mặc dù từ việc Diệp Viễn khiêu chiến Thiên Vấn Tường cũng có người đoán ra được một chút manh mối. Nhưng bọn họ vẫn rất khó mà mang chuyện đại sự này liên hệ với Diệp Viễn.
Đây là một hành động điên cuồng!
Rốt cuộc là Tào Chính hắn đang sợ hãi điều gì?
Tào Chính âm thầm đấu với Nhậm Tinh Thuần nhiều năm như vậy, sao lại có thể làm ra được hành động như vậy?
Diệp Viễn nhìn nhìn Tào Chính, cũng có phần bội phục khí phách của hắn.
Loại quyết tâm chặt tay tráng sĩ này không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.
“Nếu Tào gia chủ đã khảng khái hào phóng như vậy, phủ thành chủ ta cũng không thể keo kiệt! Sau ngày mai, ta sẽ khai đàn giảng đạo ở Lâm Lang Các năm ngày liên tục, chỉ cần là luyện dược sư đều có thể tới nghe!” Diệp Viễn đột nhiên nói lớn.
“Cái gì! Thiếu niên kia muốn khai đàn giảng đạo? Hắn là ai mà lại lớn lối tự tin như vậy?”
“Ngươi bị ngốc rồi hay sao? Đó chính là cháu ngoại của thành chủ đại nhân, mấy ngày trước đã khiêu chiến hai mươi câu hỏi trên tầng bảy Thiên Vấn Tường, hơn nữa còn trả lời đúng hết!”
“Không phải chứ? Xem tuổi tác của hắn cũng không quá mười bảy mười tám, sao mà lại có tri thức đan đạo uyên bác như vậy được?”
“Hê, cái này ta cũng không biết được! Có điều ngươi tuyệt đối đừng thấy hắn còn trẻ tuổi mà xem thường! Ta nghe nói lần này thành chủ đại nhân hạ chiếu nhận tội cũng chính là vì người cháu ngoại này! Nói không chừng… hành động này của Tào gia cũng là vì hắn!”
“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Một thiếu niên mười bảy tuổi, lại có thể sản sinh ra được năng lượng lớn như vậy sao?”
“Ta chỉ nghe nói, tin hay không tin tùy ngươi. Có điều theo ta thấy, tám chín phần là như vậy!”
...
Lời của Diệp Viễn làm nổi lên sóng to gió lớn trong đám người, Thiên Vấn Tường đổi chủ, người chủ trì khai đàn giảng đạo không phải là thành chủ đại nhân mà lại là cháu ngoại của hắn!
Biểu hiện nghịch thiên của Diệp Viễn được lưu truyền chủ yếu trong tầng lớp cao tầng của Vô Biên giới. Còn những võ giả và luyện dược sư thông thường này thì chỉ hiểu biết có hạn về Diệp Viễn mà thôi.
Nhưng mà từ tin tức ngẫu nhiên truyền ra cũng có thể nhìn ra người thiếu niên này tuyệt đối không phải tầm thường.
Chỉ là việc khai đàn giảng đạo đã vốn không phải là việc mà người bình thường dám làm, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Viễn lại đưa ra lời hứa này, hắn có năng lực hoàn thành được sao?
Có một số người tin, nhưng tuyệt đại đa số người đều không tin.
Một thiếu niên mười bảy tuổi nói muốn khai đàn giảng đạo, đây đơn giản chính là một trò cười.
Không ít người cho rằng qua mấy ngày nữa Diệp Viễn sẽ bị thành chủ thay thế tới khai đàn giảng đạo.
Thiên Vấn Tường đổi chủ, thành chủ đại nhân xuất hiện khai đàn giảng đạo thì còn có thể nói là chuyện đáng để đến.
Tư cách và sự từng trải của Diệp Viễn quá nông cạn, căn bản không thể trấn trụ được tràng diện.
Sở dĩ Diệp Viễn làm như vậy, tất nhiên là có cách nghĩ riêng của hắn.
Bây giờ Cuồng Phong giới đang nhìn chằm chằm, các luyện dược sư của Vô Biên giới có thể nâng cao thêm một chút thực lực cũng tốt.
Cho nên hắn tình nguyện lãng phí thời gian năm ngày để khai đàn giảng đạo, có lẽ nói không chừng có thể giúp được một số luyện dược sư thu được lợi ích không nhỏ.
Mặt khác, nếu như phủ thành chủ đã tiếp quản Thiên Vấn Tường thì cũng nên có chút biểu hiện mới có thể khiến những luyện dược sư kia quy thuận.
Diệp Viễn không ưa lão đầu Nhậm Tinh Thuần kia, nhưng Diệp Viễn còn có một cách nghĩ khác.
Thành chủ đời kế tiếp, hắn tiếp nhận thay Diệp Hàng!
Có hắn ở đây, trong vòng mười năm Diệp Hàng nhất định có thể đột phá tới cảnh giới Đan Hoàng. Vô Phương Thành do hắn tới tiếp quản, không có gì thích hợp bằng.
Phụ thân phải chịu uất ức nhiều năm như vậy, luôn luôn muốn được nở mày nở mặt một phen!