Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 538: Toàn bộ đều tới.

Chương 538: Toàn bộ đều tới.
Tào Chính nhìn Diệp Viễn một cái thật sâu, chắp tay nói: “Vậy làm phiền Diệp tiểu huynh đệ rồi, ngày mai Tào mỗ nhất định sẽ tới, lắng nghe Diệp tiểu huynh đệ giảng đạo!”
Lời của Tào Chính đồng nghĩa với việc mặc nhận sự thật Diệp Viễn khai đàn giảng đạo.
Thái độ của hắn, lần nữa gây nên một trận sóng lớn trong đám người.
Dựa vào gốc gác của Tào gia, vậy mà lại muốn đi nghe Diệp Viễn giảng đạo!
Những võ giả và luyện dược sư đứng xem đó đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Đung vào lúc này, hạ nhân lại cao giọng hô lên lần nữa: “Ninh lão tổ của Thiên Võ Tông, Tần lão tổ của Vạn Kiếm Tông, Tĩnh Huyền lão tổ của Huyền Băng Tông đến!”
“Không phải chứ? Lão tổ của tam tông cũng đều đến rồi! Bọn họ là thân phận cấp nào chứ, vậy mà lại đích thân tới vì hôn sự của con gái thành chủ đại nhân!”
“Ba vị lão tổ không phải đều đang bận việc chuẩn bị việc thành lập liên minh hay sao, vậy mà trong lúc trăm công nghìn việc vẫn bớt thời gian tới tham dự hôn lễ!”
“Ba vị lão tổ này, không phải là cũng vì cháu ngoại của thành chủ đại nhân mà tới đó chứ?”
Sự có mặt của ba người Ninh Nhất Hiền gây nên một trận xôn xao.
Thân phận của ba người bọn họ quá cao, hơn nữa lại đang trong lúc cấp bách, theo lý mà nói phái cường giả Thần Du Cảnh trong tông môn tới là được rồi, ai ngờ bọn họ lại đích thân tới.
Lúc này, có không ít người đã đang đoán, ba người này cũng là vì Diệp Viễn mà tới.
“Ha ha ha, Diệp lão đệ, lão phu tới chúc mừng rồi đây!”
Tiếng của Tần Hồng Đào như chuông vang, dáng vẻ đúng là vô cùng vui mừng, một tay bắt lấy cánh tay của Diệp Viễn như vô cùng thân thiết.
Diệp Viễn bị hành động này của Tần Hồng Đào làm cho ngơ người, trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ lão đầu này uống nhầm thuốc rồi hay sao?
Nếu như là Ninh Nhất Hiền có hành động như vậy thì hắn còn không cảm thấy quá ngoài dự liệu, nhưng mà giữa Tần Hồng Đào và hắn còn có va chạm không nhỏ, sao lại có loại thái độ này được?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Viễn, Ninh Nhất Hiền cười giải thích: “Tần Nham từ sau chuyến đi U Vân Tông đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, mấy ngày trước đã đột phá Hóa Hải Cảnh, trở thành một vị võ giả Hồn Hải Cảnh rồi. Sau khi xuất quan Tần Nham đã tự nói, lần này hắn có thể thuận lợi đột phá, người mà nó phải cảm tạ nhất chính là ngươi! Ha ha, vì chuyện này, Tần lão đầu còn đắc ý trước mặt chúng ta tận mấy ngày liền!”
Diệp Viễn nghe vậy lúc này mới chợt hiểu ra, chỉ là hắn cũng không ngờ tới, Tần Nham lại đột phá nhanh như vậy.
Hóa Hải Cảnh tới Hồn Hải Cảnh là một cửa ải cực lớn, là cửa ải từ ba cảnh giới thấp nhất chuyển tiếp tới ba cảnh giới tầm trung.
Cho dù là những thiên tài độc nhất vô nhị như Tần Nham muốn vượt qua được cửa ải này, cũng cần phải tích lũy trong một khoảng thời gian rất dài.
Vốn dĩ ba người Tần Nham, Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa là ngang hàng với nhau, không ngờ Tần Nham lại là người vượt lên trước tiên.
“Ha ha, thì ra là như vậy, vậy thì phải chúc mừng Tần lão tổ rồi!” Diệp Viễn chắp tay chúc mừng nói.
“Ha ha, cùng vui chung! Diệp lão đệ không cần phải khách khí với ta, sau này cũng gọi ta là lão ca là được rồi. Lệnh tôn lệnh đường nhận tổ quy tông, kết nghĩa phu thê, lão ca ta đây dù thế nào cũng phải tới chúc mừng một chút. Bộ Nhạn Linh Bảo Giáp này là đồ ta dùng thời trẻ, đã gần đến giới hạn với huyền khí rồi.” Tần Hồng Đào cười lớn nói.
Trong lòng Diệp Viễn chấn động, linh khí có tính phòng ngự vô cùng khó có được, giá trị thường cao hơn rất nhiều so với linh khí có tính công kích.
Mặc dù bộ Nhạn Linh Bảo Giáp này vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn huyền khí, nhưng giá trị lại không hề thấp hơn Huyễn Dĩnh Kiếm mà Đan Thần Tử tặng.
Tần Hông Đào này ra tay cũng thật là hào phóng.
“Lão đầu ngươi vừa ra tay đã là Nhạn Linh Bảo Giáp, chẳng phải khiến hai người chúng ta khó xử sao? Cũng may lão phu ta cũng có chuẩn bị, nào, Diệp Viễn, đây là Địa Tâm Linh Nguyên Nhũ, dựa theo kiến thức của ngươi hẳn là biết giá trị của nó, tuyệt đối không kém Nhạn Linh Bảo Giáp của Tần lão đầu!” Ninh Nhất Hiền cười nói.
“Diệp Viễn, đây là Băng Tâm U Liên, đặc sản của Huyền Băng Tông chúng ta, hoa này trăm năm mới nở một lần, cho dù là ở Huyền Băng Tông ta cũng là thứ cực kỳ quý hiếm.” Tĩnh Huyền cũng nói theo.
Diệp Viễn nhìn thấy Băng Tâm U Liên này, trong lòng không khỏi vui mừng như điên.
Hắn thật không ngờ, Vô Biên giới lại thực sự tồn tại Băng Tâm U liên.
Băng Tâm U Liên này chính là vật cấp năm, đối với người tu luyện công pháp có thuộc tính băng mà nói chính là một vật đại bổ.
Cho dù là nuốt sống xuống cũng đủ để bù đắp thời gian khổ luyện mười năm! Đối với võ giả Huyền Băng Tông mà nói, tuyệt đối là linh dược cực kỳ trân quý.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không mấy quan tâm tới mấy thứ này.
Sở dĩ hắn mừng rỡ như vậy, là bởi vi Băng Tâm U Liên này chính là một dược liệu cấp năm, cũng là dược liệu thiết yếu để luyện chế đan dược cấp năm Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan.
Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan này chính là linh đan diệu dược để chữa trị thương tích trên người Lục Nhi!
Thời gian dài như vậy cho đến nay, bởi vì Lục Nhi không thể tu luyện mà vẫn luôn phải đợi trong linh khí không gian của Diệp Viễn.
Mà cảnh giới bây giờ của Diệp Viễn lại không thể nào giúp Lục Nhi diệt trừ tận gốc bệnh tật, điều này vẫn luôn là tâm bệnh của Diệp Viễn.
Băng Tâm U Liên này vô cùng hiếm thấy, Diệp Viễn còn nghĩ rằng e là sẽ không tìm được ở Vô Biên giới, ai ngờ lại tự nhiên được đưa tới cửa, cái này lại còn là đặc sản của Huyền Băng Tông!
Chỉ cần Diệp Viễn đột phá tới Thần Du Cảnh, việc luyện chế Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan này tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
Diệp Viễn kiềm chế lại nỗi sung sướng trong lòng, chắp tay nói với ba người: “Đa tạ ba vị lão tổ! Ngũ Huyền lão ca đã chuẩn bị Tiên Minh Ngọc Nhưỡng cho mọi người, mời ba vị lão tổ vào trong thưởng thức!”
Hai mắt Tần Hồng Đào sáng lên, vui mừng nói: “Ta đã từng được uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng ở chỗ Phó Vân Kính một lần, đến bây giờ vẫn còn nhớ dư vị, không ngờ lão đầu Ngũ Huyền đó lại cũng biết ủ? Ninh lão đầu, Tĩnh Huyền, mau mau mau, ta phải đi nếm thử xem thế nào!”
Hiển nhiên Ninh Nhất Hiền cũng đã từng nghe qua đại danh của Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, lúc này cũng nổi cơn nghiện rượu, nói một tiếng cáo biệt với Diệp Viễn rồi lập tức đi vào trong cùng với Tĩnh Huyền.
“Ha ha ha, Diệp tiểu huynh đệ, lão phu không mời mà tới, ngươi đừng trách ta đấy!”
Diệp Viễn vội vàng tiếng lên nghênh đón, chắp tay cười nói: “Hải lão nói lời gì vậy? Người là vì con dân trăm họ mà vất vả, Diệp Viễn sao dám trách người? Huống hồ phụ mẫu ta cũng chỉ là tổ chức bù một hôn lễ, làm sao dám làm phiền tới Hải lão đại giá?”
Thất Hải cười nói: “Có bận hơn đi chăng nữa thì ta cũng nhất định phải tới đại sự của phụ mẫu Diệp tiểu huynh đệ! Đây, đây là Hổ Cốt thượng cổ mấy năm trước ta có được từ trong Rừng Sâu Vô Biên, ta giữ cũng chẳng có tác dụng gì, tặng nó cho ngươi làm quà mừng đi!”
Lời của Thất Hải vừa dứt, một vệt ánh sáng xẹt qua cướp lấy Hổ Cốt từ trong tay Thất Hải, chính là Bạch Quang!
Diệp Viễn nhướng mày nói: “Bạch Quang, không được vô lễ!”
Thất Hải cười nói: “Ha ha, không sao không sao! Tiểu Bạch Hổ này của ngươi rất thông minh lanh lợi, có lẽ Hổ Cốt này sẽ có tác dụng lớn với nó.”
Thất Hải sớm đã được nhìn thấy Bạch Quang bên cạnh Diệp Viễn, mơ hồ cảm thấy được sự bất phàm của Tiểu Bạch Hổ này.
Nếu không phải như vậy, dựa vào thực lực bây giờ của Bạch Quang, làm sao có thể cướp được đồ từ trong tay Thất Hải?
“Hi hi, đại ca, vừa rồi là ta quá kích động! Hổ Cốt này rất có tác dụng đối với ta, ta nhận thay huynh!”
Nói rồi, thoắt một cái thân ảnh của Bạch Quang đã biến khỏi tầm mắt của đám người.
Diệp Viễn không khỏi cười khổ một trận, tên gia hỏa này đúng là không biết lớn nhỏ gì cả.
Nhìn thời gian cũng sắp tới rồi, Diệp Viễn nói với Thất Hải: “Hải lão, giờ lành sắp tới rồi, người làm con như ta không thể làm lỡ đại sự của phụ mẫu được, chúng ta mau vào thôi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất