Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 542: Một mực từ chối.

Chương 542: Một mực từ chối.
“Đổi màu rồi! Đổi màu thật rồi!”
“Quả đúng là ở trong Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này có Thất Tinh Thảo!”
“Phó Vân Kính thật quá đáng, lại dám vu tội cho Ngũ Huyền! Đúng là tên vô lại!”

Cùng với lượng bột được tăng dần trong ly Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, rượu đã nhanh chóng đổi sang màu tím nhạt.
Cứ theo đà này, không nói cũng rõ ai mới là người làm càn.
Không ít người có cảm giác bản thân bị mang ra làm trò cười nên ai nấy đều hết sức tức giận, không tiếc lời mắng nhiếc Phó Vân Kính.
Rõ ràng là tên này ghen ăn tức ở khi thấy Ngũ Huyền ủ chế ra loại Tiên Minh Ngọc Nhưỡng ngon hơn so với của hắn, nên mới đặt điều bôi nhọ người khác như vậy.
Cái gì mà cải tiến tửu phương cơ chứ, đều là khoác lác cả!
“Còn đứng ở đó làm gì, lẽ nào phải để lão phu mời ngươi ra sao? Cút!” Thất Hải lạnh giọng nói.
Nếu như hôm nay không phải là ngày đại hỉ của cha mẹ Diệp Viễn, nói không chừng Thất Hải đã ra tay đánh người rồi cũng nên.
Vừa rồi tên nhãi này còn ép bản thân mình vào thế bí, nếu như không phải có Diệp Viễn bày mưu vạch trần sơ hở của hắn thì hôm nay thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Tuy rằng Thất Hải hành động rất tuỳ ý, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể giẫm đạp lên uy nghiêm của hắn.
Tuy rằng thực lực của Phó Vân Kính không tồi, nhưng hắn không đủ tư cách đứng trước mặt Thất Hải, lại càng không có tư cách để giao đấu với hắn.
Bị người khác dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, không cần nói cũng biết cơn tức giận trong người Thất Hải lớn như thế nào.
Khi lời nói dối đã bị vạch trần, đương nhiên Phó Vân Kính không còn mặt mũi nào để nấn ná ở nơi này làm gì. Hành động hôm nay của hắn đã chọc giận tất cả mọi người, cho nên sợ rằng sau này hắn không còn cách nào tiếp tục ở lại Vô Phương Thành này nữa.
Phó Vân Kính trợn mắt nhìn về phía Diệp Viễn, hừ giọng nói: “Đi thì đi! Hôm nay lão phu nhận thua, tiểu tử, chúng ta cứ chờ mà xem! Từ hôm nay Phó Vân Kính ta sẽ chính thức rời khỏi Vô Phương Thành!”
Sau khi buông mấy câu ngoan thoại, Phó Vân Kính phất mạnh ống tay áo, nhanh chóng đạp cửa đi ra.
Nhìn cảnh này, sắc mặt Thất Hải chùng xuống, nói với Ninh Nhất Hiền: “Cho người đi theo giám sát lão tiểu tử đó, hôm nay không dễ ra tay, đợi qua hôm nay, thay ta dạy dỗ hắn một trận!”
“Tuân lệnh, Hải lão!”
Vừa rồi Ninh Nhất Hiền cũng bị Phó Vân Kính đùa bỡn một hồi, còn tưởng rằng Ngũ Huyền thật sự là người đã trộm tửu phương.
Hắn không có bất kỳ ý kiến gì, mà lập tức gật đầu nhận lệnh khi nghe Thất Hải phân phó dạy dỗ cho Phó Vân Kính một bài học.
Phó Vân Kính cũng chỉ là một Đan Hoàng tán tu ở Vô Phương Thành, tuy rằng thực lực cũng ở mức khá, nhưng lại không có nhiều người chống lưng.
Trước kia thứ hắn dựa vào là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, nên cũng có chỗ đứng trong giới thượng lưu ở Vô Phương Thành. Nhưng hành động của hắn ngày hôm nay đã khiến hắn đắc tội với không ít người, đương nhiên mọi người cũng đã không còn cái nhìn tốt về hắn.
“Được rồi được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, không nên vì một con sâu mà làm mất nhã hứng của mọi người. Rượu thịt đã được chuẩn bị sẵn, mời mọi người thưởng thức tự nhiên!” Thất Hải lãnh đạm nói.
Nghe Thất Hải nói như vậy, mọi người cũng lấy lại được khẩu vị.
Hôm nay có thể được thưởng thức Tiên Minh Ngọc Nhưỡng miễn phí, đúng là cơ hội ngàn năm có một.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng mà Ngũ Huyền mang tới tuy nhiều, nhưng người được mời tới rất đông, nên cũng chẳng thấm vào đâu.
Chính vì vậy khiến người ta càng uống càng thấy trân quý, càng uống lại càng thấy được dư vị của rượu.
Trong số những người có mặt tại đây cũng đã có vài người từng uống qua Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Phó Vân Kính, nhưng hôm nay được uống loại rượu này, lại cảm thấy ngon hơn hẳn.
Không bao lâu sau, Nhậm Dục Kiệt đi thẳng tới đại diện, lớn tiếng nói: “Giờ lành đã tới, kính mới thành chủ đại nhân!”
Nhậm Tinh Thuần chậm rãi tiến vào, rồi an toạ tại vị trí cao nhất.
“Xin mời tân lang tân nương!”
Diệp Hàng trong bộ hồng bào tân lang quan, dẫn theo Nhậm Hồng Lăng mũ phượng khăn choàng bước vào.
Sau đó hai người làm lễ bái thiên địa.
Trong lòng Diệp Viễn ngồi bên dưới cũng cảm thấy vui sướng không thôi khi nhìn gương tràn đầy hạnh phúc của cha mẹ.
Thực ra trong lòng mẹ hắn vẫn luôn khắc ghi hình bóng người cha không thấu tình đạt lý của bà, về điểm này người sống tới hai kiếp như hắn là người hiểu rõ nhất, bằng không hắn cũng không cho Nhậm Tinh Thuần có cơ hội này.
Có chỗ dựa vững chắc như Nhậm Tinh Thuần, sau này Diệp Viễn có ra ngoài phiêu bạt cũng có thể yên tâm nhiều hơn rồi.
Chuyện còn lại lúc này, chính là đối phó với sự xâm lược của Cuồng Phong giới.
Diệp Viễn luôn cảm thấy có gì đó không đúng trong lần xâm lược này của Cuồng Phong giới, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa nghĩ ra điểm không đúng đó là ở chỗ nào.
Chính cảm giác mất kiểm soát này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng chuyện này trừ khi Triệu Thiên Dận đích thân nói với hắn, bằng không sẽ chẳng thể nào biết được, còn lúc này cũng chỉ có thể biết đi được bước nào hay bước ấy.
Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải nhanh chóng nâng cấp sức mạnh của bản thân, chỉ có như vậy thì khi đối đầu với cường giả của Cuồng Phong giới, hắn mới đủ sức tự vệ.
Tuy hiện tại thực lực của hắn đã vượt xa những võ giả cùng cảnh giới, nhưng giữa lúc chiến tranh, thì chút thực lực này vẫn là không đủ.
Cho nên, Diệp Viễn vẫn luôn ôm hy vọng không nhỏ trong truyền thừa Hạo Thiên Tháp lần này.
Sau khi nghi lễ đã hoàn tất, Nhậm Tinh Thuần đột nhiên đứng dậy, dõng dạc nói: “Cảm tạ lời chúc phúc của các chư vị, Nhậm mỗ cảm kích vô cùng. Cũng nhân ngày đại hỷ này, Nhậm mỗ vẫn còn một chuyện cần tuyên bố.”
Nhậm Tinh Thuần dừng lại một lát, nhìn về phía Diệp Viễn, sau đó nói tiếp: “Năm đó lão phu đã làm sai một việc, chuyện này hẳn mọi người cũng đã biết. Lão phu cũng không giấu mọi người làm gì, hôm nay ta có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, tất cả đều là nhờ vào đứa cháu ngoại này của ta! Cho nên hôm nay, ta muốn lập Diệp Viễn làm thiếu chủ Vô Phương Thành, không biết ý kiến của mọi người thế nào?”
Tuy Vô Phương Thành luôn nghe theo lệnh của phủ thành chủ, nhưng Nhậm gia lại không phải là thành chủ cố định.
Năm đó Tào gia bá chiếm vị trí thành chủ trong một thời gian rất dài, nhưng sau đó đã bị Nhậm Tinh Thuần thay thế.
Cho nên việc Nhậm Tinh Thuần muốn lập thiếu chủ, vẫn cần thông qua sự đồng thuận của mọi người.
Nhưng tài năng và sức mạnh của Diệp Viễn, nào ai dám không công nhận.
Diệp Viễn trở thành thiếu chủ, cũng là chuyện đương nhiên.
“Diệp Viễn thiếu niên anh hùng, đương nhiên có thể gánh vác được trách nhiệm này!”
“Ta không có ý kiến gì, thành chủ đại nhân ngài nói được là được!”
“Tào mỗ đại diện cho Tào gia, hết lòng ủng hộ thiếu chủ Diệp Viễn!”
Yêu cầu này của Nhậm Tinh Thuần đều được mọi người hưởng ứng chấp thuận.
Thấy vậy, Nhậm Tinh Thuần cũng khẽ gật đầu, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, từ bây giờ, con chính là...”
“Khoan đã!” Diệp Viễn đưa tay ra ngắt lời Nhậm Tinh Thuần, sau đó nói tiếp: “Ta không có hứng thú với ngôi vị thiếu chủ này!”
Nhậm Tinh Thuần sa sầm nét mặt, tên tiểu tử này thật không biết lễ nghĩa trước sau.
Thiếu chủ Vô Phương Thành cũng đã được xếp ngang hàng với các đệ tử hàng đầu của tam tông, thuộc lớp người trẻ có địa vị cao nhất của Vô Biên giới.
Tên tiểu tử này lại từ chối thẳng thừng như vậy!
Lẽ nào tên tiểu tử này vẫn còn giữ mối hận trong lòng, muốn khiến hắn rơi vào tỉnh cảnh khó coi trước mặt mọi người?
Làm sao hắn có thể biết được, Diệp Viễn nào để cái chức thiếu chủ Vô Phương Thành cỏn con này vào mắt.
Trong tất cả những người có mặt ở đây, e chỉ có Thất Hải cũng có thể coi là hiểu được phần nào suy nghĩ của Diệp Viễn.
Nhưng cho dù là Thất Hải cũng không thể nhìn ra được tầm nhìn cao xa của Diệp Viễn.
“Không chỉ có ta, mà ngay cả tiểu tử Nhậm Đông ta cũng muốn mang đi theo!” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều xôn xao cả lên.
Tên tiểu tử này không muốn làm thành chủ cũng được, sao lại còn không muốn để đứa cháu nội mà Nhậm Tinh Thuần yêu quý nhất làm thành chủ.
Lần này, đúng là chơi lớn rồi!
“Diệp Viễn, lão phu đã tự nhận lỗi rồi, điều này nghĩa là như thế nào chắc ngươi cũng hiểu. Lẽ nào ngươi lại muốn trước mặt bao nhiêu người, huỷ hoại tương lai của Nhậm gia ta sao?”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Sự trở mặt của Diệp Viễn trước mặt mọi người, khiến lửa giận trong lòng Nhậm Tinh Thuần bốc lên ngùn ngụt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất