Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 543: Đường dưới chân.

Chương 543: Đường dưới chân.
Diệp Viễn cười thầm nhìn về phía Nhậm Tinh Thuần.
Nếu là trước kia, chắc chắn là hắn đã giáng cho Diệp Viễn một cái bạt tai, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đứng đó giảng giải đạo lý thì cũng thấy hắn đã phải kìm nén tới mức nào.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không hề có ý định thay đổi suy nghĩ của bản thân.
Trời cao chim bay lượn, biển rộng cá vẫy vùng, đương nhiên hắn không muốn dừng bước ở lại để làm một thiếu chủ cỏn con của Vô Phương Thành.
“Ta đã có dự định của mình, không thể ở lại Vô Phương Thành mãi. Nhậm Đông đã bái ta làm sư phụ, thì đương nhiên ta cũng phải dạy dỗ hắn tử tế. Còn về việc chọn người cho vị trí thành chủ này, ta có thể giới thiệu một người cho ông.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Nhậm Tinh Thuần có chút hiếu kỳ, ngoài Diệp Viễn và Nhậm Đông ra, thì còn ai có đủ năng lực để ngồi vào vị trí thiếu chủ này.
“Ngươi nói ta nghe xem nào.”
Ánh mắt Diệp Viễn nhìn về phía Diệp Hàng, cười đáp: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”
Diệp Hàng sững người, tự chỉ vào mình, nói: “Ta? Con đùa gì vậy?”
Nhậm Tinh Thuần lại sa sầm nét mặt lần nữa, tên nhãi này là muốn lôi ông ta ra làm trò cười sao?
Diệp Hàng là người như nào hắn còn không biết ư? Nếu như Diệp Hàng có năng lực đó, thì năm đó tại sao ông ta phải kiên quyết phản đối không cho Nhậm Hồng Lăng đến với hắn chứ?
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Con không nói đùa! Cha đừng tự xem thường bản thân như vậy, trong vòng mười năm, nhất định cha sẽ vượt qua cả Nhậm lão đầu!”
Đến bây giờ Diệp Viễn cũng vẫn chưa tán thành Nhậm Tinh Thuần, cho nên luôn miệng gọi hắn là Nhậm lão đầu.
Đương nhiên, mọi tâm tư của Nhậm lão đầu đó lúc này đã không còn biểu hiện ra mặt, mà lửa giận đang bùng cháy dữ dội trong lòng hắn.
Tên tiểu tử này càng nói càng không ra gì!
Diệp Hàng có thể vượt qua hắn chỉ trong vòng mười năm? Không phải là quá hoang đường rồi sao?
“Diệp Viễn! Làm loạn cũng cần có chừng mực! Cho dù ngươi không nhận lão phu thì cũng không cần phải làm trò cười trước mặt tất cả mọi người như vậy!” Nhậm Tinh Thuần tức giận nói.
Diệp Viễn chỉ bình thản đáp lại: “Ta đã nói rồi, ta không đùa! Thế này đi, chúng ta cược với nhau được không? Nếu như trong vòng mười năm phụ thân ta không thể vượt qua ngài, thì ta sẽ trở về làm thành chủ!”
Diệp Viễn nói là thành chủ, chứ không phải là thiếu chủ!
Những lời mạnh miệng như vậy, e rằng cũng chỉ có mình Diệp Viễn dám nói ra.
Thực ra Diệp Viễn vẫn luôn có lòng tin với Diệp Hàng, Diệp Hàng đã tu luyện hai bộ công pháp “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” và “Thiên Diễn Hồn Quyết”, nếu như trong mười năm không thể đạt tới cảnh giới Đan Hoàng, thì không phải là quá vô dụng rồi sao!
Huồng hồ Diệp Viễn biết, năng lực của Diệp Hàng cũng không tệ.
Năm đó Diệp Hàng không bằng Nhậm Hồng Lăng hoàn toàn là vì gia thế và tài nguyên.
Diệp Hàng bây giờ đã có phủ thành chủ, lại có thêm pháp công đỉnh cấp của Thần Vực, tu luyện tới cảnh giới Đan Hoàng trong vòng mười năm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ có những người này, không chịu hiểu mà thôi.
Nhưng Diệp Viễn cũng tin rằng không bao lâu sau, tốc độ tiến bộ của Diệp Hàng sẽ khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.
“Được! Lão phu sẽ cược với ngươi!” Nhậm Tinh Thuần không chút do dự mà chấp nhận.
Thời gian mười năm cũng không phải là quá dài đối với hắn, hắn hoàn toàn có thể đợi được.
Tới lúc đó, nếu như Diệp Hàng không đủ tư cách, thì Diệp Viễn sẽ phải ngoan ngoãn quay về tiếp quản Vô Phương Thành.
Nhưng ông ta nào biết, Diệp Viễn làm sao có thể ở hạ giới ngồi đợi không mười năm được cơ chứ?

Ngày hôm sau, một đài cao được lập trong đại diện Thiên Vấn Tường của Lâm Lang Các.
Một thiếu niên phong độ hơn người ngồi ngăn ngắn trên đó.
Chỉ có điều tất cả những người ở bên dưới đều có vẻ lớn tuổi hơn hắn, cảnh tượng này có chút không hợp lý.
Việc khai đàn giảng đạo, nếu không phải là người đạt tới trình độ nhất định sẽ không dám làm, nhất là ở thánh địa đan đạo Vô Phương Thành này.
Trình độ của luyện dược sư ở đây có cao thì cũng chỉ tập trung vào thành phần đan đạo tinh anh của Vô Biên giới.
Không có sức mạnh của Đan Hoàng, người bình thường sẽ không dám khai đàn giảng đạo.
Nhưng Diệp Viễn, người thiếu niên ở cảnh giới chuẩn Đan Vương đã làm được điều này.
Tuy hiện tại Diệp Viễn là người có quyền có thế ở Vô Phương Thành, nhưng không ít người tới đây để xem hắn bị chê cười.
Thực ra là Diệp Viễn còn quá trẻ, tục ngữ có câu trẻ người non dạ, không làm được việc.
Rất nhiều người chỉ nghe nói câu hỏi trên tầng thứ bảy của Thiên Vấn Tường đã được giải, nhưng lại không có mấy người tin.
Đương nhiên, trong số những người hôm nay tới, có không ít luyện dược sư có mặt tại hiện trường ngày hôm đó, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến sự biểu hiện hơn người của Diệp Viễn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Nhậm gia tiếp quản Thiên Vấn Tường, có không ít người hoài nghi người của Nhậm gia có tới tiếp quản hay không.
Diệp Viễn lạnh nhạt ngồi ở phía trên, chứ không có chút luống cuống mất bình tĩnh nào.
Ở kiếp trước hắn không chỉ từng khai đàn giảng đạo một lần, nên hắn đã quá quen với những cảnh tượng thế này.
So với ở kiếp trước, cấp bậc của những người này quả thật là thấp hơn rất nhiều.
Phải biết rằng, ở kiếp trước mỗi lần Cơ Thanh Vân khai đàn giảng đạo, thậm chí còn có không ít cường giả Đan Đế tới nghe!
Cùng là Đan Đế nhưng thực lực của Diệp Viễn lại mạnh hơn những người này bao nhiêu lần!
Đối với Diệp Viễn mà nói, cảnh tượng lúc này chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí, câu nói đầu tiên của Diệp Viễn khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc.
“Đan đạo và võ đạo đều giống nhau, đều cùng là đại đạo! Con đường mà đạo hướng tới, vẫn luôn là tích tiểu thành đại! Nếu không cất bước thì chẳng thể nào đi được ngàn bước, nếu nước ở suối không tích tụ lại thì sẽ không thể nào thành sông thành biển. Trong số các ngươi không thiếu người ở cấp chuẩn Đan Vương, Đan Vương, thậm chí là cả Đan Hoàng, nhưng đã bao giờ các ngươi tự vấn, con đường dưới chân đi có dễ không? Ngày đầu tiên này, ta sẽ giảng cho các ngươi về luyện chế đan dược cấp một!”
“Hắn vừa nói gì vậy? Khi bắt đầu thấy còn có chút đạo lý, tại sao càng nói lại càng chẳng ra sao vậy? Thực lực của ta, lại còn cần phải ngồi nghe luyện chế đan dược cấp một sao? Thật nực cười mà!”
“Đúng vậy! Khai đàn giảng đạo cái quái gì chứ, hoá ra là chỉ muốn loè thiên hạ! Thành chủ lại cử một tên nhãi ranh tới khai đàn giảng đạo, thật hết sức nực cười!”
“Về thôi về thôi! Lớp đại lão chúng ta không quản đường xá xa xôi tới đây, lẽ nào chỉ để nghe một tên nhãi ranh lên lớp đặt điều nói về điều chế đan dược cấp một thôi sao? Làm vậy không phải là đang lãng phí thời gian sao!”

Những lời này của Diệp Viễn khiến cho rất nhiều mọi người dấy lên sự phản đối kịch liệt.
Cho dù ngay cả những người đã từng nghe qua về sự xuất sắc hơn người của Diệp Viễn cũng có chút thất vọng với biểu hiện ngày hôm nay của hắn.
Lẽ nào nói, ngày hôm đó Diệp Viễn đã có chuẩn bị từ trước, cho nên mới xuất sắc như vậy.
Còn hôm nay khi đứng trước đông đảo mọi người, lại lộ bộ mặt thật?
Diệp Viễn nói xong câu đầu tiên, đã khiến không ít người đứng lên ra về.
Cho dù là võ giả hay là luyện dược sư, mọi người luôn không nhìn tới võ giả có cấp bậc thấp hơn mình.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không ngoại lệ.
Đối với bọn họ, đan dược cấp một còn chẳng được coi là nhập môn, lại còn cần phải khai đàn giảng đạo về thứ này sao?
Nhưng Diệp Viễn có được thành tựu lớn như vậy ở kiếp trước đều là vì có nền tảng cơ bản vững chắc!
Đợi tới khi cảnh giới cao hơn, chẳng qua cũng chỉ là khiến những thứ cơ bản đơn giản đó có cơ hội đơm hoa kết trái mà thôi.
Những đan phương cực kỳ tối nghĩa trong mắt người khác lại hết sức đơn giản trong mắt Diệp Viễn.
Diệp Viễn không để ý tới những người đứng lên ra về, mà vẫn tiếp tục đĩnh đạc nói.
Có những người rời đi, nhưng cũng có những người nhẫn nại ngồi lại.
Mà sắc mặt của đám người ở lại thì liên tục thay đổi, từ xem thường, rồi có hứng thú, cuối cùng là chìm đắm!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất