Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 544: Diệp đại sư.

Chương 544: Diệp đại sư.
Nhà muốn cao thì móng phải vững chắc!
Diệp Viễn có thể đạt tới cảnh giới Đan Đế đỉnh phong, tuyệt đối không phải là do may mắn.
Kỹ năng cơ bản trong phương diện đan đạo của hắn rất vững chắc, có thể nói là khiến mọi người phải hổ thẹn, huống hồ những người có mặt ở đây lúc này đều là những luyện dược sư đã đạt tới cảnh giới Đan Hoàng.
Bài giảng của Diệp Viễn có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, khiến các luyện dược sư đều như được khai sáng.
Sau khi những luyện dược sư này nghe xong bọn họ mới biết mình đã đánh rơi rất nhiều thứ trên cả chặng đường tu luyện.
Vừa đi, vừa rơi rụng nhiều điều.
Bọn họ cũng không biết bản thân đã đánh rơi bao nhiêu thứ trân quý trong cả chặng đường phấn đấu để tới đạt tới cảnh giới hiện tại.
Nghe Diệp Viễn giảng kinh, bọn họ ai nấy đều ngậm ngùi muốn quay lại cảnh giới đan dược cấp một, học lại một cách có hệ thống!
Dựa vào cảnh giới của Diệp Viễn, giảng giải những lý luận cơ bản như vậy cũng đủ khiến bọn họ học được nhiều điều bổ ích.
Khi mới bắt đầu, cả đại điện nháo nhác chẳng khác nào cái chợ.
Nhưng sau đó, cả đại diện đã trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ còn giọng nói của Diệp Viễn vang vọng.
Lúc này những luyện dược sư đó, bao gồm cả Tào Chính vốn chỉ đến dự thính cũng đã trở thành tín đồ ngoan đạo. Trên gương mặt của những người này chỉ có chung một biểu cảm “hoá ra là như vậy”.
“Được rồi, bài giảng hôm nay kết thúc tại đây. Bây giờ mọi người có thể đặt câu hỏi, ta sẽ trả lời mọi người mười vấn đề, xin mời!”
Giọng nói điềm đạm của Diệp Viễn vang vọng, lúc này mọi người mới như bừng tỉnh.
Có không ít người vẫn chưa thoát ra khỏi những lời giảng giải vừa rồi của Diệp Viễn.
Lúc này, bọn họ chợt bừng tỉnh, người vừa giảng kinh cho bọn họ mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi!
Thiếu niên này thật quá lợi hại, lại có lý giải về đan dược cấp một tinh thông tới như vậy!
So với những gì Diệp Viễn vừa giảng giải, thì cuốn “Bản Thảo Cương Mục” chẳng khác nào loại sách dành cho trẻ con xem, nội dung quá nông cạn!
Bọn họ không tài nào lý giải được, một thiếu niên mới mười bảy tuổi, làm sao lại có thể thấu hiểu tường tận về đan đạo tới như vậy.
“Diệp đại sư, ta có câu hỏi!”
Một Đan Vương kịp lấy lại phản ứng, nhanh chóng giơ tay đặt câu hỏi.
Còn Diệp Viễn đối với ông ta lúc này đã trở thành “Diệp đại sư”.
Nhìn thấy vị Đan Vương đó giơ tay, không ít người cảm thấy hối hận, vì đã đánh mất một cơ hội giải đáp các nghi vấn đáng quý như vậy.
Nhưng bọn họ cũng đều thầm hạ quyết tâm, nhất định lần sau phải nhanh tay hơn!
Lúc này Nhậm Đông cũng đã đứng sẵn trên đài, giúp Diệp Viễn duy trì trật tự.
Còn trước đó hắn vẫn lặng lẽ ngồi bên dưới nghe giảng, ngay bản thân hắn cũng đã học được rất nhiều điều.
Trong những ngày này, hắn vẫn đang luôn nghiên cứu đan dược cấp một, do sớm được Diệp Viễn chỉ dạy, nên hắn đã gần như tu luyện tới cảnh giới trong truyền thuyết.
Nhậm Đông vốn tưởng rằng bản thân hắn cũng đã lĩnh ngộ thấu triệt được đan dược cấp một.
Nhưng hôm nay nghe bài giảng của Diệp Viễn, hắn lại thấy dường như bản thân mới chỉ chạm tới một góc trong biển kiến thức mênh mông đó, đan dược cấp một tuy đơn giản, nhưng những thứ hắn cần phải đào sâu tìm hiểu lại quá nhiều.
Lúc này đứng ở trên đài giúp Diệp Viễn duy trì trật tự, lại nghe từng người một không ngừng gọi một tiếng Diệp đại sư cũng khiến hắn kiêu hãnh.
Cảm thấy bản thân đã chọn đúng sư phụ!
Tuy Diệp Viễn là em họ của hắn, nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá lớn.
“Tới lượt ngươi, có thể đặt câu hỏi rồi!” Nhậm Đông nói.
Vị Đan Vương đó nghe Nhậm Đông nói vậy, lập tức trở nên rụt rè, nhất thời không biết nói gì.
Nhậm Đông bất mãn hỏi lại: “Rốt cuộc là ngươi có câu hỏi gì không, nếu không để ta mời người khác! Thời gian của sư phụ rất quý giá, làm gì có thời gian ở đây mà dây dưa với ngươi?”
Bấy giờ vị Đan Vương này mới dám hỏi: “Diệp đại sư, vấn đề của ta liên quan tới đan dược cấp bốn, không biết...”
Diệp Viễn khẽ cười, nói: “Không sao, cứ nói.”
Hiển nhiên là người này sợ hắn không trả lời được câu hỏi về đan dược cấp bốn, hơn nữa nội dung câu hỏi cũng không khớp với nội dung hắn giảng giải hôm nay cho nên mới ngập ngừng không dám hỏi.
Vị Đan Vương đó nghe vậy lập tức vui vẻ nói: “Diệp đại sư, gần đây khi ta luyện chế Phượng Viêm Đan có phát sinh một vấn đề, đó là không thể nào tạo ra sư kết hợp hoàn hảo giữa Phượng Minh Thảo và Trúc Ti Thanh Hoàng, vì vậy không thể nâng cao tỉ lệ thành công và phẩm chất trong việc luyện đan. Ta đã thử rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể nào giải quyết được vấn đề này, kính mong Diệp đại sư chỉ dẫn.”
Vị Đan Vương này vô cùng thành khẩn giống như những học sinh đặt câu hỏi cho lão sư vậy.
Nhưng lại không có ai chê cười thái độ của hắn.
Diệp Viễn đã dùng kiến thức uyên thâm của hắn để thuyết phục tất cả mọi người.
Trong những người có mặt ở đây, không ít người đã từng chứng kiến Diệp Viễn khiêu chiến Thiên Vấn Tường.
Bọn họ cũng không quá lo lắng với việc Diệp Viễn có trả lời được câu hỏi vừa rồi của vị Đan Vương đó hay không.
Vừa hay, lúc đó vị Đan Vương này không có mặt ở đó, cho nên ông ta vẫn còn chút nghi ngờ đối với năng lực của Diệp Viễn.
Vì sao, vì dù cho có nghiên cứu tường tận về đan dược cấp một cũng chưa chắc đã liên quan gì tới đan dược cấp bốn.
Diệp Viễn lập tức đưa ra câu trả lời: “Phượng Minh Thảo và Trúc Ti Thanh Hoàng có thuộc tính xung khắc, nếu như ngươi cố tình kết hợp chúng với nhau, đương nhiên sẽ không thể nào tạo ra hiệu quả tốt nhất. Có phải mỗi lần luyện Phượng Viêm Đan, trước khi kết thành đan dược một phút, luôn có loại cảm giác không thể khống chế được hỏa hầu, khiến đan dược vượt ra khỏi tầm khiểm soát của bản thân không?”
Cặp mắt vị Đan Vương đó chợt loé lên, gật đầu như gà mổ thóc, liên thanh nói: “Đúng là như vậy! Diệp đại sự dự liệu như thần, lại có thể hiểu rõ cả vấn đề mà ta gặp phải, giống như đã tận mắt chứng kiến vậy! Xin hỏi đại sư, tại sao lại có hiện tượng như vậy? Có cách nào có thể khắc phục được không?”
Chứng kiến cảnh tượng này, hai chữ khâm phục hiện rõ trên gương mặt của tất cả mọi người.
Diệp Viễn lại chỉ cần dựa vào những lời tường thuật đơn giản của vị Đan Vương đó mà có thể đoán ra vấn đề hắn ta gặp phải trong quá trình luyện đan, hơn nữa, tới cả thời gian cũng có thể nói một cách chuẩn xác như vậy, điều này quả đúng là thần kỳ!
Cho dù là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong, nếu không tận mắt chứng kiến thì cũng không thể nào đưa ra phán đoán chính xác tới như vậy.
Diệp Viễn lãnh đạm nói: “Không phải trong Phượng Viêm Đan vẫn còn có một loại dược liệu khác tên là Mộc Tiên Cân sao? Hẳn là trong lúc ngươi luyện đan đã quên mất sự tồn tại của nó rồi?”
Vị Đan Vương đó lặng người, gật đầu nói: “Đại sư anh minh! Chẳng lẽ Mộc Tiên Cân này vẫn còn có tác dụng đặc biệt nào nữa sao? Ta cũng đã từng nghĩ tới, nhưng sau nhiều lần thử qua vẫn không thể khắc phục được, nên cho rằng Mộc Tiên Cân này không có tác dụng gì.”
Diệp Viễn cười nói: “Sự hình thành của một đan phương là phải trải qua nhiều lần gọt giũa. Mỗi đan phương đều là sự kết tinh trí tuệ của người đi trước, chỉ cần đan phương không sai sót thì những dược liệu trong đó làm sao có thể không có tác dụng được cơ chứ? Tuy Mộc Tiên Cân không có tác dụng quá lớn trong khi luyện chế Phượng Viêm Đan, nhưng nếu muốn điều chế ra Phượng Viêm Đan cao cấp thì không thể thiếu Mộc Tiên Cân được...”
Diệp Viễn dõng dạc nói rõ cách điều chế Mộc Tiên Cân một lượt.
Vị Đan Vương này càng nghe càng cảm thấy hứng thú, thậm chí còn nhảy lên vì vui sướng.
Diệp Viễn nói xong, vị Đan Vương đó liền cúi đầu vái lạy: “Cảm tạ ơn chỉ dẫn này của Diệp đại sư, Nhan Mục xin ghi lòng tạc dạ!”
Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Người tiếp theo.”
“Đại sư, ta có câu hỏi!”
“Diệp đại sự, ta cũng có câu hỏi!”
“Đại sư, ta nữa!”
“Ta!”
“…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất