Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 545: Đan Thần chuyển thế.

Chương 545: Đan Thần chuyển thế.
“Ngươi vẫn còn thời gian ngồi đây uống rượu à, Diệp đại sư sắp bắt đầu giảng đạo rồi! Còn không đi là không còn chỗ nữa đâu!”
“Diệp đại sư là ai?”
Người này dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn về phía đối phương, ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường.
“Diệp đại sư mà ngươi cũng không biết? Ngài ấy là cháu ngoại của thành chủ, Diệp Viễn Diệp đại sư! Diệp đại sư đã giảng kinh liên tục năm ngày nay tại Thiên Vấn Tường, giải đáp mọi thắc mắc, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ khó mà có cơ hội lần sau!”
“Hả? Chính là đứa cháu ngoại mà Thành chủ đại nhân mới nhận lại đó sao? Không phải hắn mới chỉ mười mấy tuổi thôi sao, làm sao có thể khai đàn giảng đạo được chứ?”
“Thật không biết mấy ngày nay ngươi bận vào cái việc gì nữa? Việc giảng đạo của Diệp đại sư đã được cả thành này biết tới rồi mà ngươi lại không biết là sao? Diệp đại sư chính là Đan Thần chuyển thế, tinh thông tường tận về đan đạo, gần như không gì không biết! Nếu như được Diệp đại sư chỉ điểm, coi như bằng cả mười năm khổ luyện! Bây giờ tới cả cường giả Đan Hoàng, cũng đã tìm tới Diệp đại sư rồi!”
“Hừ… một thiếu niên mới mười mấy tuổi mà đòi chỉ điểm Đan Hoàng? Nghĩ gì...”
“Thôi kệ ngươi, ngươi cứ ở đây tiếp tục lãng phí thời gian của ngươi đi, ta phải đi tới Lâm Lang Các!”
Nói rồi, người đó lướt đi nhanh như cơn gió.
Hôm nay là ngày khai đàn giảng đạo cuối cùng của Diệp Viễn, trong năm ngày này, Diệp Viễn đã nổi danh trong toàn Vô Phương Thành.
Gần như không ai trong Vô Phương Thành không biết tới cái tên Diệp đại sư.
Đã là luyện dược sư, thì cho dù chỉ là những đan đồ, đan sư nhỏ bé cho tới cả những cường giả Đan Hoàng cao cao tại thượng cũng đều coi việc nhận được sự hướng dẫn của Diệp đại sư là một vinh hạnh của bản thân.
Đại diện Thiên Vấn Tường cứ tới giờ này là chật kín người.
Đan đạo ở Vô Phương Thành vô cùng hưng thịnh, mà số lượng luyện dược sư trong thành lại ngày càng tăng lên.
Lại thêm vào mấy ngày nay, vào khoảng thời gian Diệp Viễn khai đàn giảng đạo, người trong thành gần như đổ xô xuống đường.
Một thành trì trước giờ vẫn luôn phồn hoa, bây giờ lại như chốn không người.
Sau ngày thứ nhất, luyện dược sư ở lại nghe giảng, lần lượt đều trở thành tín đồ trung thành của Diệp Viễn, bọn họ bắt đầu dốc sức tuyên truyền cho danh tiếng của Diệp đại sư.
Ngày thứ hai, số lượng người tới Lâm Lang Các tăng lên gấp mười lần so với ngày hôm trước.
Nhưng trong những người này, đa phần vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi tới nghe giảng.
Diệp Viễn vẫn như trước, giảng giải những thứ rất cơ bản.
Nhưng sau ngày thứ hai, những luyện dược sư này đã không còn ai nghi ngờ thực lực của Diệp Viễn nữa.
Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, tới ngày thứ ba, việc khai đàn giảng đạo của Diệp Viễn đã lan rộng ra khắp cả toàn Vô Phương Thành.
Bây giờ, cho dù là cường giả Đan Hoàng trong thành cũng ái mộ danh tiếng của hắn mà tới.
Trong đó bao gồm cả những người như Ngũ Huyền, Tào Chính.
Đến hôm nay, Tào Chính mới biết quyết sách tặng Lâm Lang Các cho thành chủ là sáng suốt như thế nào.
Có Diệp Viễn, Thiên Vấn Tường chẳng khác nào một trò cười!
Trong những ngày này, có không ít kẻ mạnh đặt ra đủ loại câu hỏi cho Diệp Viễn.
Nhưng cho dù thực lực của bọn họ cao thấp ra sao, câu hỏi có hóc búa, có ít thấy như thế nào, cũng đều được Diệp Viễn trả lời một cách chính xác kỹ lưỡng tỉ mỉ, khiến bọn họ không tìm được ra bất kỳ sơ hở nào.
Năng lực này quả thật vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Cho dù là Đan Thần Tử và Nhậm Tinh Thuần, cũng không thể đạt được tới trình độ như vậy.
Quan trong hơn là Diệp Viễn gần như ứng khẩu thành văn ngay khi nghe xong câu hỏi của mọi người, dường như không cần phải dừng lại suy nghĩ.
Đối với những luyện dược sư đó, điều này chẳng khác nào đã đạt tới cảnh giới thần thánh.
Có những luyện dược sư vốn không biết tới Đan Thần là khái niệm thế nào mà cứ như thế áp cái danh xưng “Đan Thần chuyển thế” lên người Diệp Viễn.
Thực ra đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của Diệp Viễn chẳng khác nào sự tồn tại của một vị thần.
Chí ít trên phương diện đan đạo, khoảng cách giữa Diệp Viễn và bọn họ gần như không thể dùng cảnh giới để so sánh.
Đối với những sự tồn tại mà mọi người chưa thế lý giải được, mọi người thường gán cái mác “Thần thánh” cho nó.
Diệp Viễn cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, mọi người trật tự.” Giọng nói điềm đạm của Diệp Viễn vang lên.
Lúc này, giọng nói của tất cả mọi người như bị át đi, đại điện có sức chứa tới mười vạn người, trong chốc lát trở nên im lặng.
Mọi người đều như nín thở, sợ để lọt mất chữ nào mà Diệp Viễn nói ra.
“Nội dung trong bài giảng ngày hôm nay là...”
Diệp Viễn khoan thai bắt đầu bài giảng, cả đại điện lúc này chỉ vang vọng tiếng của Diệp Viễn.
Việc giữ trật tự với mấy nghìn người đã không hề dễ dàng. Vậy mà bây giờ số lượng người tới nghe giảng đã lên tới con số mười vạn người, song bọn họ vẫn giữ được trạng thái yên tĩnh trong cả đại diện, có thể thấy nội dung bài giảng của Diệp Viễn có sức hấp dẫn thế nào đối với bọn họ!
Giống như những ngày trước, Diệp Viễn vẫn giảng giải những kiến thức cơ bản nhất.
Những nội dung này đều là những nội dung mà các luyện dược sư đã thuộc nằm lòng, nhưng trong cả năm ngày này, bọn họ vẫn cảm thấy mới mẻ.
Cùng một loại dược liệu, cùng một cách điều chế, nhưng cách giảng giải của Diệp Viễn và cách lý giải của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.
Diệp Viễn không những chỉ ra những điểm mới, mà còn nói nâng cao thêm.
Trong số những luyện dược sư này không ít người đã có mặt ở đây ngay từ ngày đầu tiên, sau khi trở về đã áp dụng phương pháp điều chế của Diệp Viễn để điều chế đan dược.
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, những thứ Diệp Viễn giảng đều rất đơn giản, nhưng lại có thể áp dụng được cho cả đan dược cấp cao!
Chất lượng đan dược do bọn họ điều chế ra cũng đã được tăng lên không ít!
Đây cũng chính là lý do vì sao bọn họ ngày càng sùng bái Diệp Viễn.
Nội dung bài giảng ngày hôm nay của Diệp Viễn rất nhiều, bài giảng bắt đầu từ lúc sáng sớm và kéo dài tới tận lúc hoàng hôn mới kết thúc.
“Được rồi, bài giảng tới đây là kết thúc. Sau này Thiên Vấn Tường sẽ thường xuyên mở cửa, nếu mọi người có vấn đề gì thì có thể tới đây để đặt câu hỏi.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Lúc này tất cả mọi người mới nhận ra, thời gian năm ngày giảng đạo đã kết thúc, Diệp Viễn sẽ không tiếp tục giảng giải cho mọi người nữa.
“Diệp đại sư, xin ngài hãy giảng thêm cho chúng ta ba ngày nữa! Không, chỉ cần thêm một ngày thôi cũng được!”
“Đúng vậy, Diệp đại sư! Mấy ngày hôm nay nghe ngài giảng đạo, ta đã học được rất nhiều điều, còn hơn cả mười năm bế quan! Cầu xin ngài, hãy giảng thêm một ngày nữa!”
“Diệp đại sư, hãy giảng thêm nữa đi!”

Lúc này Nhậm Đông đã phải đứng ra, đanh giọng nói: “Xin các người đừng làm ồn! Sư phụ cũng cần phải tu luyện, làm sao có thể chỉ dành hết thời gian vào việc giảng đạo cho mọi người được? Nếu hôm nay mọi người đòi người giảng thêm một ngày, thì ngày mai cũng sẽ xin thêm một ngày? Cứ như vậy thì đến bao giờ mới kết thúc?”
Cùng với địa vị ngày càng cao của Diệp Viễn thì đồ đệ Nhậm Đông của hắn cũng đã trở thành nhân vật có tiếng tăm ở Vô Phương Thành.
Trong chốc lát, Nhậm Đông gần như trở thành thần giữ cửa.
Cảm giác thần hộ vệ bao trùm lên tất cả mọi người, với thân phận là thiếu thành chủ của hắn ngày trước cũng không thể làm được như vậy.
Nhưng bây giờ khi từ bỏ thân phận thiếu chủ, Nhậm Đông lại có cảm giác thoải mái tự do.
Bị Nhậm Đông trách mắng như vậy, tuyệt nhiên không một ai bên dưới dám phản bác lại.
Nhưng bọn họ vẫn dùng ánh mắt khao khát nhìn Diệp Viễn, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của hắn.
Diệp Viễn thở dài, nói: “Không phải là ta không muốn tiếp tục giảng giải cho mọi người, nhưng ngày mai ta phải đi tới bí cảnh trong Hạo Thiên Tháp, khiêu chiến truyền thừa trong đó, thực sự không còn cách nào.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất