Chương 546: Một nhà độc quyền.
Mọi âm thanh ồn ào trong chốc lát im dần xuống khi nghe Diệp Viễn nói muốn tới Hạo Thiên Tháp.
Đúng vậy, thực lực đan đạo của Diệp Viễn cực kỳ cường đại, nhưng dù sao cảnh giới của hắn vẫn còn rất thấp.
Nếu như vì vậy mà làm lỡ con đường tu luyện của Diệp đại sư, vậy quả là lỗi lớn rồi.
Diệp đại sư trong tương lai nhất định sẽ là nhân vật kinh thiên động địa, làm sao có thể lãng phí thời gian ở đây mãi chỉ để giảng giải đan đạo cho bọn họ được chứ?
Trong đám đông chợt vang lên những tiếng ai thán luyến tiếc.
Lúc này, đột nhiên một người cất tiếng nói: “Diệp đại sư, Nhan Mục ta nguyện đi theo làm tuỳ tùng cho ngài, cho dù chỉ làm một tiểu dược đồng cũng mong Diệp đại sư thành toàn!”
Nếu để ý kỹ, đó chính là vị Đan Vương đặt câu hỏi cho Diệp Viễn trong ngày đầu giảng đạo.
Nhan Mục là cường giả Đan Vương đỉnh phong, trong muôn vàn luyện dược sư, hắn cũng được xếp vào hàng ngũ cường giả. Không ngờ lúc này hắn lại đưa ra yêu cầu làm một tiểu dược đồng, làm như vậy đúng là có chút khoa trương.
Nhưng cả mười vạn luyện dược sư có mặt tại đây lại không một ai lấy đó làm bất ngờ mà lại coi đó là việc rất đỗi bình thường.
Hành động này của Nhan Mục như đã đánh động mọi người, vậy nên trong chốc lát không ít người cũng đã nhao nhao lên theo.
“Diệp đại sư, ta cũng nguyện làm thân trâu ngựa cho ngài!”
“Ta khoẻ mạnh, giỏi chịu đựng, cầu xin Diệp đại sư hãy thu nhận ta đi!”
“Thiếp nguyện làm a hoàn ấm giường cho Diệp đại sư, cầu xin Diệp đại sư hãy thu nhận thiếp.” Một nữ luyện dược sư hét lên.
Người nữ tử này tuy đã vào tuổi trung niên, nhưng vẫn có vài phần nhan sắc.
Chỉ là câu nói của vừa rồi của nàng đã khiến mọi người phải phì cười.
“Ha ha ha, Đinh lão bà, với tuổi của bà làm bà nội của Diệp đại sư có khi người ta còn chê già, ở đó mà đòi làm a hoàn làm ấm giường cho ngài ấy!”
“Lão nương có già thì cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân trước giờ vẫn luôn tự biết chăm sóc bản thân! Diệp đại sư khí lực tràn đầy, nhưng vẫn còn là đứa trẻ, chính vì thế mới cần một a hoàn như ta làm ấm giường! Những tiểu nữ tử kia, làm sao có thể hầu hạ thoải mái được như ta được chứ?”
Đinh lão bào này lại không chút kiêng kỵ, lời gì cũng dám nói ra.
Diệp Viễn nghe vậy trong lòng toát mồ hôi, hắn làm thế nào cũng không thể tiêu hoá nổi một a hoàn làm ấm giường như vậy.
Diệp Viễn xua ta nói: “Ý tốt của chư vị Diệp mỗ ta xin ghi lòng, nhưng trước giờ Diệp mỗ không có thói quen được người khá hầu hạ, cho nên không cần tới những dược đồng gì. Hiện giờ quân địch vẫn đang ở trước mắt, lúc này rất cần sự đồng tâm hiệp lực của các chư vị. Diệp mỗ khai đàn giảng đạo là mong có thể nâng cao thực lực của chư vị, nếu như mọi người đã có lòng, có thể gia nhập Phủ Thành Chủ, góp một phần sức lực cho Liên Minh Vô Biên. Nếu như mọi người đã xem trọng Diệp mỗ, vậy Diệp mỗ cũng có thể đồng ý với mọi người, sau này mỗi lần quay trở về Vô Phương Thành, đều sẽ khai đàn giảng đạo một lần. Còn thời gian cụ thể là bao giờ, điều này Diệp mỗ không dám lấy gì để đảm bảo.”
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, bất giác khiến những luyện dược sư này có chút thất vọng.
Nhưng cũng có không ít người thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải gia nhập vào Phủ Thành Chủ, ít nhất như vậy có thể kéo gần khoảng cách với Diệp đại sư, nói không chừng còn có cơ hội thỉnh giáo Diệp đại sư.
Yêu cầu thu nhận đệ tử của Diệp Viễn rất cao, trong những người này tuy có những người có tư chất tốt, nhưng vẫn không đáp ứng được tiêu chí mà Diệp Viễn đưa ra.
Muốn trở thành đồ đệ của Diệp Viễn, ít nhất cũng phải ở đẳng cấp như Tiêu Như Yên và Nhậm Đông.
Dựa vào tư chất của những người này, hiển nhiên không phải chỉ cách một cấp bậc.
Trong những người ở đây, nếu chỉ tính tới cường giả Đan Vương cũng đã đông không đếm hết, nhưng thành tựu đời này của đa phần bọn họ cũng chỉ có tới thế mà thôi.
Với thực lực như vậy, làm sao Diệp Viễn có thể hao tốn tâm sức cho bọn họ được chứ?
Diệp Viễn không cần bọn họ, nhưng không có nghĩa Phủ Thành Chủ không cần bọn họ.
Bản thân hắn bây giờ là thiếu chủ của Phủ Thành Chủ, tương lai nhất định cha hắn sẽ thừa kế Vô Phương Thành, đương nhiên Diệp Viễn sẽ nghĩ cách để thu hút lực lượng cho Diệp Hàng.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy, ngày mai ngưỡng cửa của Phủ Thành chủ sẽ đông kín người.
Trước kia Tào gia có thể dùng Thiên Vấn Tường để thu hút luyện dược sư, còn bây giờ chính bản thân Diệp Viễn đã vượt qua cả danh tiếng của Thiên Vấn Tường.
Cho dù Thiên Vấn Tường có mạnh, cũng không thể nâng cao thực lực của mười vạn người ở đây, nhưng Diệp Viễn thì có thể.
Những luyện dược sư này sau năm ngày nghe giảng đạo, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã được tăng lên phần nào thực lực.
Thực lực của một người được tăng lên có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu thực lực của mười vạn người, thì lại là một nguồn sức mạnh đáng sợ.
Trong nhóm người, Tào Chính giọng chua xót nói: “Có ngươi ở đây, Tào gia ta không còn cơ hội mà phất lên trong vòng một ngàn năm nữa! Từ nay về sau, Vô Phương Thành sẽ chỉ thuộc về Nhậm gia! Nhưng tặng Thiên Vấn Tường cho Nhậm gia, lại là việc đúng đắn nhất của lão phu! Thực lực đan đạo của ngươi thật đáng sợ, không ngờ lại có những kỳ ngộ kinh thiên như vậy!”
“Phụ thân, sau ngày hôm nay con dự định sẽ bế quan một khoảng thời gian. Mấy ngày hôm nay con đã học được rất nhiều điều, kinh giảng của Diệp Viễn đã mở ra con đường đan đạo hoàn toàn mới cho con, sau lần bế quan này, con nhất định sẽ có đột phá!” Tào Khôn nói.
Tào Chính nghe vậy mắt sáng rực, nói: “Được, được! Khôn Nhi, Tào gia ta có thể duy trì tiếp được hay không, đều trông cậy cả vào con! Chỉ cần con có thể đột phá tới Đan Hoàng đỉnh phong thì chắc chắn sẽ giúp Tào gia ta truyền thừa ngàn năm! Nhưng với tiền đề là không thể xảy ra xung đột với Phủ Thành Chủ, hiểu chưa?”
Tào Khôn gật đầu nói: “Phụ thân yên tâm, con tự có dự tính của mình. Tới đời của con, tuyệt đối sẽ không để xảy ra mâu thuẫn với Nhậm gia! Hơn nữa con có cảm giác, Diệp Viễn này sẽ không nhận vị trí thiếu chủ, thành tựu trong tương lai của phụ thân hắn là Diệp Hàng, có khi sẽ còn hơn cả con!”
“Hả? Con cũng có dự cảm này sao? Tên nhóc này hành sự có vẻ kích động, nhưng tới sau cùng con sẽ phát hiện ra, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn! Diệp Hàng còn ít tuổi hơn con rất nhiều, tiềm lực của hắn cũng đã là vô tận rồi, còn tương lai thế nào, thật không thể nói trước được điều gì!” Sắc mặt Tào Chính chợt trùng xuống.
…
Mấy ngày hôm nay Diệp Viễn đã tạo nên trận cuồng phong trong Vô Phương Thành, việc này không chỉ khiến những luyện dược sư cảm thấy chấn động, mà ngay cả Nhậm Tinh Thuần cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tới tìm Diệp Hàng, hỏi chuyện của Diệp Viễn.
“Hiền tế này, Diệp Viễn nó… có phải là trải qua kỳ ngộ gì không?”
Sau một hồi hỏi dò, cuối cùng Nhậm Tinh Thuần cũng đã bắt vào được chủ đề này của Diệp Viễn.
Nhưng ông vẫn không biết xưng hô với Diệp Hàng thế nào cho thoả, nên cuối cùng chỉ đành gọi là “hiền tế”.
Diệp Hàng cũng là người thông minh, đương nhiên biết vị trí của hắn có được như ngày hôm nay là do Diệp Viễn giúp hắn có được.
Song trên đời này nào có đạo lý cha đi ghen ghét đố kỵ với con trai mình, con trai có triển vọng, người làm cha như hắn mừng còn không kịp.
Còn đương nhiên Diệp Hàng cũng thấy vui khi thấy sự thay đổi trong thái độ của Nhậm Tinh Thuần.
Hắn trở về Vô Phương Thành, không phải là vì cục diện ngày hôm nay sao? Chỉ là Diệp Hàng lại không thể ngờ được rằng, người giúp hắn có được điều này lại chính là con trai hắn.
Nhưng Diệp Hàng cũng đã thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định sẽ dốc sức tu luyện, trong vòng mười năm phải đột phá tới cảnh giới Đan Hoàng.
Bằng không, hắn sẽ trở thành trò cười ở Vô Phương Thành này.
“Nhạc phụ đại nhân, trước đây Diệp Viễn có nói với con, nó từng mơ thấy được truyền thừa từ một vị cao nhân có sức mạnh vô biên! Ban đầu con chỉ cho rằng là nó nhận được truyền thừa từ vị đại năng nào đó ở Bắc vực, thậm chí còn luôn cho rằng đó là nhạc phụ đại nhân người nữa. Nhưng bây giờ xem ra, sự việc này không đơn giản như vậy.” Diệp Hàng nói.
Ánh mắt Nhậm Tinh Thuần chợt sáng lên, giọng trầm trầm nói: “Xem ra, kỳ ngộ của Diệp Viễn đã vượt qua cả Vô Biên giới nhỏ bé này rồi!”