Chương 547: Hạo Thiên Tháp.
“Ý của nhạc phụ đại nhân là... Thần Vực?”
Tuy trong lòng Diệp Hàng đã sớm đoán ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy phân vân khi nhắc tới hai chữ này.
Con trai của mình, lại nhận được truyền thừa của đấng đại năng Thần Vực. Cơ duyên này thật đúng là nghịch thiên!
Nhưng nghĩ tới việc con trai mình từ Tần quốc nhỏ bé lại có thể vượt lên xuất chúng như vậy, e cũng chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Nhậm Tinh Thuần khẽ gật đầu, nét mặt chùng xuống nói: “Theo ta thấy, cường giả thụ nghiệp trong mộng, thì dù có là người của Thần Vực cũng là người có sức mạnh vô cùng cường đại! Trình độ đan đạo của Diệp Viễn không chỉ đơn giản là vượt qua Đan Hoàng thôi đâu!”
Diệp Hàng có chút sợ hãi, hắn cũng khó mà đoán được rốt cuộc là sức mạnh đó lớn tới mức nào.
Theo Diệp Hàng, Nhậm Tinh Thuần đã thuộc hàng những người có sức mạnh bức thở người khác. Vậy đấng đại năng của Thần Vực kia còn có thực lực khủng khiếp tới nhường nào đây?
Có rất ít sự giao lưu trao đổi giữa tiểu thế giới và Thần Vực, cơ bản là hạ giới không thể nào có được chút thông tin gì về Thần Vực.
Chính vì lẽ đó, nên các võ giả ở hạ giới luôn cảm thấy Thần Vực là nơi vô cùng thần bí.
Nhưng cũng không cần hoài nghi, sức mạnh của những đấng đại năng ở Thần Vực luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của người dưới hạ giới.
“Hải lão xem trọng Diệp Viễn như vậy, e là cũng đã nhìn ra vị đại năng đứng phía sau Diệp Viễn. Bằng không với cảnh giới của ông ta, thì cho dù Diệp Viễn có là thiên tài đi nữa, cũng sẽ không thể xưng huynh gọi đệ với nó như thế được.”
Nhậm Tinh Thuần cũng không phải kẻ ngốc, sau khi biết căn nguyên của Diệp Viễn, cũng đã đoán ra được tám chín phần suy nghĩ của Thất Hải.
Song Diệp Hàng không mấy quan tâm tới việc này, hắn chỉ quan tâm Diệp Viễn có thể bình an vô sự là hắn đã yên tâm rồi.
Đương nhiên, việc con trai là người truyền thừa của đấng đại năng Thần Vực cũng khiến Diệp Hàng vô cùng tự hào.
Con trai tài giỏi như vậy, đương nhiên là người làm cha như Diệp Hàng cũng không thể làm con trai mất mặt được. Ít nhất, hắn cũng phải đứng ở trên đỉnh cao của Vô Biên giới!
Còn bây giờ, cuối cùng Diệp Hàng cũng biết, Diệp Viễn truyền thụ hai loại công pháp cho hắn thuộc dạng nghịch thiên như thế nào.
Đây chắc chắn là công pháp có sức mạnh rất lớn của Thần Vực, nếu như hắn đã có bí kíp trong tay mà vẫn không mạnh hơn thì quả thật quá vô dụng.
“Chuyện này để càng ít người biết càng tốt, bằng không ta sợ có người sẽ gây khó dễ cho nó. Nhưng ta đoán rằng, mấy người đứng đầu của tam tông cũng đã ít nhiều đoán ra được, chỉ là không dám xác định mà thôi. Ngày mai ta sẽ đích thân dẫn Diệp Viễn tới bí cảnh ở Hạo Thiên Tháp, mọi việc ở Phủ Thành Chủ sẽ giao lại cho Dục Kiệt và con quản lý.” Nhậm Tinh Thuần nói.
Diệp Hàng gật đầu đáp: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Diệp Hàng con biết tự lượng sức.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Viễn từ biệt cha mẹ, đi cùng Nhậm Tinh Thuần tới bí cảnh ở Hạo Thiên Tháp.
Trước kia bí cảnh trong Hạo Thiên Tháp do tam tông độc tôn chiếm giữ, ngay cả Vô Phương Thành cũng không thể can dự vào chuyện trong đó.
Nhưng lần này bí cảnh của Hạo Thiên Tháp đã mở cửa cho tất cả mọi người, vì muốn để những võ giả vốn đã không còn nhìn thấy hy vọng, có cơ hội sánh vai cùng với các thiên tài. Bao gồm cả những thanh niên tuấn kiệt của Vô Phương Thành như Nhậm Đông và Tào Phương cũng có tư cách để tới đây.
Bí cảnh trong Hạo Thiên Tháp thuộc địa phận của tam tông, nằm khá xa Vô Phương Thành. Nhưng Nhậm Tinh Thuần ngồi Huyền khí phi hành nên chỉ mất ba ngày đã tới nơi.
Bí cảnh trong Hạo Thiên Tháp đã sớm được tam tông thuần hoá, nên bên trong cũng không mấy nguy hiểm.
Đợi tới khi nhóm người của Diệp Viễn tới, đã có tới hàng trăm người đứng đợi bên trong.
Mỗi lần Hạo Thiên Tháp mở ra sẽ chỉ cho ba trăm người vào.
Thực ra những lần trước mỗi lần mở cửa, tam tông cũng đón không quá nhiều khách. Chỉ có duy nhất lần này, số khách mà tam tông phải tiếp đón vừa đúng con số ba trăm người.
Đã có rất nhiều võ giả tu luyện tự do đủ điều kiện không muốn bỏ lỡ cơ hội Hạo Thiên Tháp mở cửa. Tam tông tiến hành lựa chọn một lượt, đã chọn ra năm mươi võ giả tự do đáp ứng đủ yêu cầu.
Ở Bắc vực, ngoại trừ đại thế lực của tam tông ra, cũng đã chọn ra một trăm võ giả thiên tài, đương nhiên tên của nhóm người Diệp Viễn cũng nằm trong số đó.
Còn trong một trăm năm mươi người còn lại, có năm mươi người là người của tam tông.
Tính ra, người của tam tông vẫn chiếm phần đa.
Điều này cũng không thể trách tam tông được, vì dù sao bọn hắn cũng sở hữu những người mạnh nhất ở Vô Biên giới.
Có thể cho mở bí cảnh, đã là món quà rất lớn cho người khác rồi.
Vừa tiến vào bên trong bí cảnh, Diệp Viễn đã nhìn thấy toà tháp cao ngất ở phía đằng xa.
Tuy ở vị trí xa như vậy, nhưng Diệp Viễn cũng có thể cảm nhận rõ sự cổ xưa thần bí toả ra từ chính toà tháp.
Trong lòng Diệp Viễn khẽ run, chắc hẳn Hạo Thiên Tháp này không hề tầm thường!
Chỉ không biết vật truyền thừa bên trong là thứ gì, lại có thể khiến Lục Lâm Phong đạt tới cảnh giới như vậy!
Dường như Nhậm Tinh Thuần đã nhận ra sự nghi hoặc của Diệp Viễn nên lên tiếng giải thích: “Không ai biết rõ về nguồn gốc của Hạo Thiên Tháp, dường như nó đã đứng sừng sững ở đây ngay từ những ngày đầu Vô Biên giới hình thành. Mấy vạn năm nay, Hạo Thiên Tháp đã trải qua mười đời, nhưng vẫn hiên ngang giữa trời. Cả vạn năm nay, cũng đã có hơn mười vạn võ giả thiên tài tiến vào trong đó, nhưng chỉ có duy nhất một người có thể leo lên tới được tầng thứ tám! Còn đa phần các võ giả khác, ngay đến cả tầng năm cũng không bò lên được! Nhưng chỉ cần tới được tầng thứ năm, cũng đã nhận được lợi ích khó có thể tưởng tượng được rồi.”
Diệp Viễn vừa nghe xong lập tức cảm thấy phấn khích, liền hỏi tiếp: “Hả? Có những ích lợi như thế nào?”
“Công pháp, võ kỹ, đan dược, vũ khí và còn nhiều nữa. Càng lên cao, sẽ nhận được phần thưởng càng hậu hĩnh. Những võ kỹ lấy được từ Hạo Thiên Tháp, cho dù chỉ là võ kỹ cấp một cũng đã thuộc hàng nghịch thiên rồi! Sau khi tu luyện, gần như đã có thể đánh bại gần như tất cả những người cùng cảnh giới!” Nhậm Tinh Thuần nói.
Diệp Viễn không để ý tới những thứ này, võ kỹ của hắn bây giờ cũng đã đủ nghịch thiên rồi, đủ để có thể loại trừ được người cùng cảnh giới.
“Ngoài những thứ này ra còn gì nữa?” Diệp Viễn hỏi tiếp.
Nhậm Tinh Thuần cũng không lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng này của Diệp Viễn. Hắn biết thực lực của Diệp Viễn, những thứ này không đủ để thu hút sự chú ý của hắn.
“Cảm ngộ ý cảnh!” Nhậm Tinh Thuần nói.
Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên: “Ồ? Là như thế nào?”
“Cụ thể là như nào ta cũng không biết rõ. Nhưng ta biết, nếu võ giả nào vượt qua được tầng năm và lên được tới tầng sáu, gần như đã có thể tới Thần Vực được rồi! Nhưng trong cả gần một nghìn năm nay, vẫn chưa có ai vượt qua tầng sáu. Có không ít người đã lên được tới tầng năm, nhưng đáng tiếc sau đó đều thất bại. Cả trăm năm nay không có nổi một người có thể lên được tới tầng thứ tư!” Nhậm Tinh Thuần cười khổ nói.
Cả trăm năm nay Vô Phương Thành cũng đã quá mất mặt rồi, vì ngay cả một người có thể vượt qua được tầng bốn cũng không có, lẽ nào thực lực lại kém tới vậy.
Nhưng việc này cũng có liên quan tới việc lũng đoạn Hạo Thiên Tháp của tam tông, nếu như có sự phân phối đồng đều giữa các thế lực và các võ giả tự do, nói không chừng sẽ xuất hiện thiên tài kiệt xuất.
Cách bế quan tự thủ này đã chặn đường sự xuất hiện của nhân tài.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, thiết nghĩ có lẽ tên Lục Lâm Phong đó đã cảm ngộ được ý cảnh trận đạo ở Hạo Thiên Tháp này nên mới có thể một bước lên trời.
Chỉ là Diệp Viễn rất hiếu kỳ, rốt cuộc Hạo Thiên Tháp này là như thế nào.
Khi Lục Lâm Phong còn ở hạ giới, cảm ngộ ý cảnh đã vượt xa trình độ của một tiểu thế giới như Vô Biên giới này. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới vượt qua được tầng bảy, vậy thì lẽ nào đồ ở tầng thứ tám và thứ chín có thể đạt tới trình độ của Thần Vực?
Tại sao sự tồn tại như vậy lại xuất hiện ở Vô Biên giới?