Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 548: Không phải là người ngươi có thể đụng vào.

Chương 548: Không phải là người ngươi có thể đụng vào.
Trên cả chặng đường, Diệp Viễn không ngừng đánh giá toà tháp khổng lồ đó, càng nhìn lại càng thấy không bình thường.
Gần tới nơi, Diệp Viễn nói với Nhậm Tinh Thuần: “Lão đầu, ông tới chào hỏi với bọn họ đi, ta tự mình đi loanh quanh.”
Nhậm Tinh Thuần sớm đã quen với cách xưng hô này của Diệp Viễn nên không thèm để ý nữa. Nếu so đo việc này với Diệp Viễn, thì hẳn đã sớm tức chết rồi.
Nhậm Tinh Thuần cũng phát hiện ra, Diệp Viễn rất có hứng thú với Hạo Thiên Tháp này nên chỉ gật đầu nói: “Được, tự ngươi đi xem đi. Ta tới chào hỏi với mấy người bạn cũ. Đông Nhi, Tào Phương, hai con đi cùng với ta, tới chào hỏi mấy vị tiền bối.”
Sau khi Nhậm Tinh Thuần rời đi, một mình Diệp Viễn tự đi xung quanh Hạo Thiên Tháp.
Nhìn toà tháp ở vị trí gần, Diệp Viễn mới phát hiện ra bản thân lại không thể nào nhìn ra toà tháp này được xây bằng loại vật liệu gì!
Tuy rằng trước giờ Diệp Viễn không đọc nhiều về luyện khí, nhưng dựa vào nhãn giới của mình, hắn vẫn có thể nhận biết được nhiều loại vật liệu của Thần Vực.
Thế nhưng bây giờ hắn lại không thể nào nhìn ra loại vật liệu xây nên toà tháp này là gì, điều này lại càng làm dấy lên sự tò mò của Diệp Viễn về toà tháp.
“Xung quanh toà tháp được bày trận pháp đoạt linh, sau đó không ngừng truyền nguyên lực vào bên trong toà tháp. Hơn nữa trên thân toà tháp cũng có khắc vô số các loại trận pháp, nhưng mình lại không thể đọc hiểu được cách dùng các trận pháp này!”
Diệp Viễn bất giác thở dài, toà tháp này quả thực rất kỳ dị.
Nên biết rằng, cho dù trình độ trận pháp của Diệp Viễn không thể sánh được với Lục Lâm Phong, nhưng bản thân hắn cũng đã là Trận Đế cấp chín, hơn nữa lại còn nhận được truyền thừa chính thống của Lục Lâm Phong, vậy nên trình độ trận đạo của hắn cũng đã ở trình độ rất cao rồi!
Dựa vào nhãn giới hiện tại của hắn mà lại vẫn không thể nhìn ra trận pháp được khắc trên thân tháp!
“Rốt cuộc Hạo Thiên Tháp này có nguồn gốc như thế nào?” Diệp Viễn tự lầm bầm.
Diệp Viễn còn tưởng rằng bản thân đã nắm hết tất cả mọi thứ ở hạ giới, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra, trong Vô Biên giới này lại cất giấu nhiều bí mật tới vậy, đến bản thân hắn cũng không thể lĩnh hội được.
Không chỉ riêng Hạo Thiên Tháp mà ngay cả Rừng Sâu Vô Biên chứa đầy bí mật kia cũng vậy.
Nguyệt Mộng Ly nói nàng đã từng vào Rừng Sâu Vô Biên, nhưng ngay cả với thực lực của nàng mà cũng không dám tiến vào quá sâu!
Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra, dường như thế giới này còn phức tạp hơn so với những gì hắn tưởng tượng!
Một Vô Biên giới cỏn con lại có nhiều thứ vẫn chưa được làm sáng tỏ như vậy thì không biết Thần Vực còn tới mức nào?
Trong Thần Vực còn ẩn chứa biết bao bí mật nữa, rốt cuộc những cường giả Thần Cảnh đã đi đâu, tại sao những võ giả bây giờ lại không thể chứng đạo thành thần?
Diệp Viễn thấy ở kiếp trước bản thân chỉ quá chú tâm tới đan đạo mà đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Cho nên khi được trùng sinh hắn mới thấy bản thân biết quá ít về thế giới này.
“Hừ, đúng là tên quê mùa không biết trời cao đất dày, đến cả tam tông cũng còn không biết bí mật của Hạo Thiên Tháp này chứ đừng nói tới một tên tiểu tử mới chỉ Hoá Hải Cảnh như ngươi.”
Diệp Viễn đang trầm tư suy nghĩ, chợt một giọng nói khinh thường từ phía sau lưng vọng lại.
Quay người lại nhìn, hoá ra là một người trạc tầm ba mươi tuổi.
Người này mặc trang phục của Vạn Kiếm Tông, hiển nhiên là đệ tử của Vạn Kiếm Tông.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, quả nhiên đệ tử của tam tông người nào người nấy cũng vô cùng ngông cuồng như vậy!
Tuy rằng người này có thực lực của Hồn Hải Cảnh, nhưng mắt hắn lại mọc trên đầu.
Lần này Hạo Thiên Tháp mở cửa cho tất cả mọi người, khiến các đệ tử của tam tông không lấy gì làm vui vẻ.
Trong mắt bọn họ, đều coi những để tử trẻ tuổi ngoài tam tông đều là phế vật.
Diệp Viễn cũng không thèm đôi co với hắn, cứ thế đi qua chỗ khác.
Nhìn thái độ của Diệp Viễn, người này lập tức cảm thấy bị coi thường nên hắn vô cùng tức giận.
“Tiểu tử thối, ta đang nói chuyện với ngươi đó, có nghe thấy không!”
Lúc nói câu này, hắn đưa tay ra tóm lấy Diệp Viễn, hắn muốn dạy cho tên tiểu tử xem thường người khác này một bài học!
Một võ giả Hoá Hải Cảnh cỏn con lại dám có thái độ như vậy khi nhìn thấy mình, đúng thật là không biết điều!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã không thấy bóng dáng của Diệp Viễn đâu nữa.
Lại nhìn lại lần nữa thì đã thấy Diệp Viễn ở cách mấy trượng rồi, người này liền dùng ánh mắt không mấy thiện cảm mà đánh giá Diệp Viễn.
Sắc mặt của người này chợt thay đổi, lộ rõ sự ngờ vực trên nét mặt.
Một Hồn Hải Cảnh lại không thể bắt được một tên tiểu tử chỉ mới là Hoá Hải sơ cấp.
Một nỗi nhục không tên chợt bốc lên ngùn ngụt trong đầu hắn.
Người này lại ra tay lần nữa, để rửa sạch nỗi nhục ban nãy, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Châu Diệp sư huynh, hoá ra huynh ở đây.”
Châu Diệp quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nói: “Tần Nham sư đệ, đệ đợi một lát, đợi ta xử lý xong tên tiểu tử thối không coi ai ra gì kia đã!”
Người vừa mới tới là Tần Nham đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh.
Tần Nham nhìn theo hướng nhìn của Châu Diệp, vô cùng kinh ngạc nói: “Diệp Viễn!”
Nhưng người nay nhanh chóng thay đổi biểu cảm, vòng qua trước mặt Châu Diệp, cúi người cung kính nói: “Trước kia đã có mạo phạm tới Diệp sư đệ, Tần Nham xin ở đây bồi tội.”
Diệp Viễn cũng rất ngạc nhiên khi thấy Tần Nham đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh.
Lần trước hắn bắt Tần Nham, cảnh giới của Tần Nham còn cách Hồn Hải Cảnh rất xa, không ngờ hắn đi một đàng khôn một dặm, lại có thể đột phá tới Hồn Hải Cảnh trong nháy mắt như vậy.
Châu Diệp ngạc nhiên, Tần Nham là thiên tài của Vạn Kiếm Tông vậy mà lại cúi đầu với một tên vô lại Hoá Hải Cảnh?
“Tần Nham sư đệ, đệ có nhầm lẫn gì không, sao lại khom lưng cúi đầu với tên tiểu tử này?” Châu Diệp vô cùng nghi hoặc hỏi.
Tần Nham khẽ cười trầm giọng nói: “Châu Diệp sư huynh, tuy đệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp sư đệ không phải là người huynh có thể động vào được đâu. Huynh mau quay về đi, lão tổ đang tìm huynh có việc.”
Châu Diệp lặng người, bất giác nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn rất hiểu Tần Nham, trong tông môn hắn là người khá cao ngạo. Nhưng một Tần Nham cao ngạo như vậy, lại cúi đầu trước một thiếu nhiên mới chỉ mười mấy tuổi!
Rốt cuộc người thiếu niên này là người như thế nào?
“Còn ngẩn người ra làm gì? Tính tình của lão tổ như thế nào huynh còn không biết sao, huynh mà tới muộn đệ cũng không biết sẽ có hậu quả như thế nào đâu!” Tần Nham cau mày nói.
Châu Diệp giật mình, bất giác gật đầu, vội vàng quay người rời đi.
Diệp Viễn nhìn thấy Tần Nham, cười nói: “Với thực lực hiện tại của huynh, đáng ra không cần sợ ta mới đúng, tại sao lại làm như vậy?”
Không giống với những võ giả bình thường, mặc dù cùng là đột phá lên Hồn Hải Cảnh, nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn rất nhiều.
Đối với Tần Nham mà nói, lên được Hồn Hải Cảnh là một bước đột phá. Ở trong cảnh giới này, là khoảng thời gian bùng phát tiềm năng của hắn.
Cho dù là Diệp Viễn, lúc này cũng không dám nói chắc chắn có thể thắng được Tần Nham.
Tần Nham lại lúng túng nói: “Ta và Diệp sư đệ đã không phải đối thủ ở cùng một tầng cấp với nhau, nên đệ cũng đừng cười ta, ta biết một mình đệ có thể hạ sát được cường giả Hồn Hải Cảnh. Trong lần truyền thừa tại Hạo Thiên Tháp này, ắt hẳn Diệp sư đệ sẽ lên thẳng tới tầng sáu, tới lúc đó nhất định một bước lên trời!”
Diệp Viễn nghe vậy lại có chút hiếu kỳ, hỏi lại: “Hả? Huynh làm sao biết ta có thể lên tới được tầng sáu?”
“Hạo Thiên Tháp là nơi để kiểm tra tiềm lực và sức mạnh, dựa vào thiên phú của Diệp sư đệ, lên được tầng sáu là điều đương nhiên!” Tần Nham đáp.
“Vậy còn huynh thì sao?” Diệp Viễn hỏi tiếp.
Tần Nham cũng sớm đã có dự liệu trong hành động lần này, liền đáp: “Ta tự tin bản thân mình có thể tới được tầng năm, nhưng có thể qua được tầng năm hay không thì ta cũng không dám chắc.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất