Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 558: Có gì không giống.

Chương 558: Có gì không giống.
“Con mẹ nó, đây là muốn tiểu gia ta tới duyệt binh hả? Nhiều Thiết Giáp Kim Cương Ngưu tụ tập ở đây như vậy là để đợi ta tới à?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Viễn mới hiểu tại sao khi mới vào không gặp một con yêu thú nào.
Linh tính mách bảo, đám yêu thú này đã bị tập trung đưa tới đây!
Trước mắt Diệp Viễn lúc này chỉ còn tầng tầng lớp lớp những con trâu to lớn.
Những con trâu này con nào con nấy sát khí bừng bừng, dường như bọn chúng sớm đã ở đây chỉ để đợi hắn tới.
Đương nhiên, lúc này Diệp Viễn cũng lấy làm lạ khi những võ giả kia nói là gặp phải Thanh Sa Thú, chứ không phải là Thiết Giáp Kim Cương Ngưu!
Trong tam giới yêu thú Thiết Giáp Kim Cương Ngưu thuộc loại lợi hại nhất.
Những con trâu này da thô thịt dày, đòn tấn công bình thường không thể nào xuyên qua được lớp phòng ngự của bọn chúng!
Bình thường thì cho dù là võ giả Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong cũng không có cách nào phá vỡ phòng ngự của Thiết Giáp Kim Cương Ngưu!
Chỉ nghĩ thôi cũng biết loại yêu thú này mạnh đến mức nào.
Và quan trọng hơn, loại yêu thú này còn là loài hoang dã, cho nên chiến lực lại càng mạnh hơn rất nhiều.
Võ giả bình thường chỉ cần bị nó đánh sượt qua cũng đã có kết cục thê thảm.
Nhưng Thiết Giáp Kim Cương Ngưu có lợi hại tới mấy cũng chỉ là yêu thú cấp ba, không gây quá nhiều trở ngại cho võ giả Hoá Hải Cảnh và Hồn Hải Cảnh.
Thế nhưng với số lượng Thiết Giáp Kim Cương Ngưu rợp trời thế này thì lại là một chuyện khác!
Nếu như những võ giả tới trước cũng gặp phải Thiết Giáp Kim Cương Ngưu thì nhiều lắm cũng chỉ có năm người qua được tầng thứ ba này.
Cũng chính vì biết sự lợi hại của Thiết Giáp Kim Cương Ngưu, cho nên Diệp Viễn bất giác chửi thề, trống ngực cũng đập rộn không thôi.
Nếu có thể dùng đan dược thì Diệp Viễn không có gì phải sợ đám trâu to xác này, nhưng bây giờ không có sự trợ giúp của đan dược, kết quả thế nào cũng thật khó mà nói trước được.
Song đây lại là một bức tranh vô cùng hùng vĩ, một bên là đám trâu đen với số lượng nhiều tới nỗi đếm không xuể, một bên là một thiếu niên gầy yếu.
Bức tranh này tạo ra sự tương phản cực lớn!
Đối diện với đàn Thiết Giáp Kim Cương Ngưu đông như nước, Diệp Viễn chỉ như con thuyền nhỏ bé trong biển nước mênh mông đó, và có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
“Nhưng… nếu giết được hết đám trâu này chắc hẳn có thể lấy được không ít nguyên lực vô danh đi?”
Nói rồi, Diệp Viễn rút thanh Huyễn Dĩnh Kiếm ra, bày sẵn thế.
“Tới đi, đám trâu to xác này!”
Diệp Viễn hét lên một tiếng, một chiêu Bán Nguyệt Trảm cường thế xuất hiện!
“Gầm!”
Tiếng trâu rống vang trời, không khỏi khiến Diệp Viễn đinh tai nhức óc.
Trong lúc Diệp Viễn rút kiếm ra, những con Thiếp Giáp Kim Cương Ngưu này cũng bắt đầu di chuyển!
Bọn chúng không màng điều gì cứ thể xông thẳng về phía Diệp Viễn, khí thế ấy thật sự có thể dời núi lập biển!
“Rầm ầm ầm!”
Bán Nguyệt Trảm chạy dọc theo mặt đất hướng thẳng về phía Thiết Giáp Kim Cương Ngưu, tạo ra một vết nứt lớn trên mặt đất!
“Roẹt roẹt roẹt...”
Những nơi Bán Nguyệt Trảm đi qua có vô số Thiết Giáp Kim Cương Ngưu bỏ mạng, thậm chí còn khiến bọn chúng không còn mảnh giáp.
Chỉ một chiêu này đã có tới hàng trăm con Thiết Giáp Kim Cương Ngưu bị giết.
Nhưng đáng tiếc, con số vài trăm con này so với cả biển trâu lớn thật chẳng thấm vào đâu.
Đương nhiên là Diệp Viễn không hài lòng với kết quả này, sức phòng ngự của những con trâu này không thuộc dạng mạnh bình thường. Nếu như đổi lại là các loài yêu thú khác, thì đòn tấn công vừa rồi ít nhất cũng có thể giết chết tới cả ngàn con rồi.
Nếu cứ đánh như vậy, sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực của hắn!
Mặc dù diện tích hải nguyên lực của hắn cũng đã tới cả mười lăm trượng, nhưng sức mạnh của đám yêu thú này cũng cao hơn rất nhiều so với đám yêu thú hắn gặp trước đó.
Nếu vẫn tiếp tục tiêu hao nguyên lực như vậy, hắn sẽ không thể trụ lại được bao lâu.
“Da thô thịt dày đúng là khó đối phó!” Diệp Viễn than thở một hơi.
Diệp Viễn không quá lo lắng về đòn tấn công của những con trâu đen này. Hắn cảm ngộ được Lưu Động Ý Cảnh của phong ý cảnh, trong trường hợp này lại càng dễ tránh được đòn tấn công của những con yêu thú này.
Nhưng vấn đề là nguyên lực của hắn có thể trụ được trong bao lâu?
Không tới lúc cấp thiết, Diệp Viễn cũng sẽ không muốn dùng tới nguyên lực vô danh. Vì hắn cảm thấy rất đáng tiếc nếu phải dùng nguyên lực vô danh ở đây.
Hiện tại hắn không quá lo lắng về sức tấn công của những con trâu đen to xác này, nhưng một khi nguyên lực của hắn tụt xuống mức báo động, thì lúc đó đòn tấn công của bọn chúng mới trở thành sự đáng sợ.
Diệp Viễn vừa ra tay chém giết Thiết Giáp Kim Cương Ngưu, vừa suy nghĩ đối sách.

Trong không gian truyền thừa, tất cả các võ giả ai nấy đều ngơ ngác.
“Không giống với chúng ta? Nói như vậy là sao?”
“Lẽ nào là nói, Diệp Viễn vẫn chưa bị loại, hắn vẫn đang ngoài kia sao?”
“Không phải chứ? Đi tới đây cũng phải mất sáu bảy ngày, đúng ra bây giờ hắn cũng đã phải ở có mặt ở tầng thứ ba rồi mới phải. Tốc độ chậm như vậy, hắn vẫn không bằng chúng ta!”
Hiển nhiên mọi người đều biết người mà nhân vật thần bí và Doãn Yên Hoa nói tới chính là Diệp Viễn.
Nhưng bọn họ tỏ ra không phục trước lời đánh giá vừa rồi của nhân vật thần bí.
Nếu như lúc này Diệp Viễn đứng trước mặt bọn họ thì cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh Diệp Viễn không bằng bọn họ.
Cho dù chưa bị loại, thì tốc độ qua ải chậm như vậy có thể chứng tỏ điều gì chứ?
Theo quán tính suy nghĩ của những người này, người nào có thể lên được tầng tiếp theo trong thời gian ngắn nhất thì người đó mới là người lợi hại, chứ chẳng ai sẽ ngu ngốc tới mức ở lại từng tầng mà giết chết hết số yêu thú đó.
Nghe lời nhận xét này của nhân vật thần bí, không khỏi khiến Liễu Hồng bất giác cau mày.
Trước khi tới Hạo Thiên Tháp, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, quyết tâm áp đảo đệ tử hàng đầu của tam tông!
Bây giờ hắn đã làm được điều đó!
Liên tiếp là người đầu tiên bước vào tầng tiếp theo!
Hơn nữa trong những vòng đấu tiếp theo, hắn tin chắc bản thân sẽ không thua.
Nhưng bây giờ, chuyện này là thế nào?
Tên tiểu tử Diệp Viễn không có mặt ở đây lại còn lợi hại hơn hắn?
Liễu Hồng là tán tu thuộc dạng thiên tài, sau khi tông môn bị diệt vong, do cơ duyên tốt, nên hắn nhận được sự truyền thừa từ một vị cường giả Thần Du Cảnh.
Những năm này hắn vẫn luôn bế quan khổ luyện, cuối cùng cũng đạt được thành tựu nhất định.
Hơn nữa lại vừa hay đúng dịp tam tông mở cửa Hạo Thiên Tháp, vì muốn trở nên mạnh hơn, nên hắn cũng tới thử một phen.
Tầm nhìn của hắn bây giờ cũng cao hơn trước rất nhiều, hắn đã sớm không còn là đệ tử của tiểu tông môn như trước.
Mục tiêu lúc này của Liễu Hồng chính là có thể phi thăng Thần Vực!
Vừa hay đúng lúc này tam tông lại cho mở Hạo Thiên Tháp, quả đúng là thời cơ trời ban!
“Đến cả ông trời cũng muốn Liễu Hồng ta một bước lên trời, thì Liễu Hồng ta còn có lý do gì để từ chối?” Đây là phản ứng đầu tiêu sau khi Liễu Hồng biết tin Hạo Thiên Tháp mở cửa.
Theo Liễu Hồng thấy, Hạo Thiên Tháp này mở ra là vì hắn.
Nếu không tại sao sớm không mở muộn không mở, lại mở vào đúng lúc hắn kết thúc lần bế quan tu luyện.
Thời thế tạo anh hùng, bản thân chính là anh hùng mà thời thế này tạo ra!
Nhưng lời của nhân vật thần bí vừa rồi là có ý gì?
Lẽ nào Diệp Viễn này còn có điểm nào đặc biệt hơn mình sao?
Trước giờ Liễu Hồng vẫn luôn bế quan cho nên không biết nhiều chuyện bên ngoài, vì thế không biết Diệp Viễn là người như thế nào.
Trong mắt hắn, đệ tử hàng đầu của tam tông mới là mục tiêu hắn cần phải vượt qua.
“Tiền bối, không biết hắn có điểm gì không giống với chúng ta?”
Từ lúc vào bên trong Hạo Thiên Tháp, Liễu Hồng vẫn luôn hành động một mình. Nhưng lần này, hắn đã kìm chế được mà mở lời hỏi.
Nhưng khi hắn vừa nói, cả ba người Tần Nham đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất