Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 560: Tên màu vàng!

Chương 560: Tên màu vàng!
Trong ba ngày này, thần kinh của Diệp Viễn luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Hắn phải duy trì sự vận chuyển liên tục của hai loại chân ý, đồng thời sử dụng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” tới cực điểm!
Phụ tải này không hề bình thường!
Nếu như không có sự hỗ trợ của tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, hắn đã sớm phải bỏ cuộc rồi.
Khi thấy thời gian ba ngày sắp hết, số lượng Thiết Giáp Kim Cương Ngưu trước mặt Diệp Viễn lúc này chỉ còn lại một đàn cuối cùng.
“Trâu béo à, tạm biệt nhé!”
Lúc này, Diệp Viễn lại dùng Vạn Vũ Kiếm Nhận lần nữa, lần này tiêu hao tới hơn phân nửa nguyên lực của hắn!
“Rầm...”
Sau trận liên hoàn sát, cả tầng thứ ba trở lại vẻ tĩnh lặng như ban đầu của nó!
“Phù… đám trâu này đúng là khó nhằn, nhưng lần này thu hoạch được cũng không ít!”
Ngoài hấp thu được nguồn năng lượng vô danh ra, Diệp Viễn lại còn có thể cùng lúc vận chuyển được nhiều kỹ năng trong cường độ mạnh, đương nhiên là bội thu.
Không nhắc tới hai loại chân ý, chỉ riêng cảm ngộ của hắn cũng đã tăng thêm.
Điều khiến Diệp Viễn vui nhất vẫn chính là tâm cảnh!
Hắn tự cảm nhận được tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước của hắn cũng đã sắp đạt tới viên mãn, chỉ cần tiến thêm bước nữa sẽ chuyển thành Tâm Như Bàn Thạch!
“Đột phá tâm cảnh là việc khó khăn vô cùng, nếu như không phải thời cơ thích hợp, e là cả đời này cũng không bao giờ làm được. Tuy đã đạt tới được ngưỡng này, những cũng rất khó để có thể vượt qua!” Diệp Viễn tự nhủ.
Ăn tủy biết vị, một lần được ăn ngon là muốn ăn mãi. Tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước đã giúp Diệp Viễn rất nhiều. Cho nên bây giờ khi hắn nhìn thấy có khả năng bứt phá lên Tâm Như Thạch Bàn, đương nhiên muốn khả năng này sự thật.
Nhưng đừng chỉ nhìn thấy khoảng cách giữa Tâm Lặng Như Nước tới Tâm Như Thạch Bàn chỉ còn khoảng cách rất ngắn nữa thôi, nhưng đến cả Thần Vương cũng không thể nào thực hiện được việc đột phá đó.
Bởi điều này là quá khó!
“Bỏ đi, thuận theo tự nhiên, chuyện này có cưỡng cầu cũng không được, cơ duyên đến tự nhiên sẽ đột phá. Có thể tu luyện tâm cảnh tới trình độ như hiện giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.”
Cùng với sự đột phá của tâm cảnh, Diệp Viễn cũng có cái nhìn thoáng hơn về chuyện này.
Nghỉ ngơi trong giây lát, Diệp Viễn liền cất bước về phía không gian truyền thừa.

“Mau nhìn kìa, Diệp Viễn cũng đã vào không gian truyền thừa rồi!”
Có người chợt hô lên khi thấy cái tên của Diệp Viễn biến mất.
Vốn dĩ bọn họ đã mất hết niềm tin vào Diệp Viễn, nhưng không ngờ Diệp Viễn lại một mình kiên trì đi tới bước này!
Thiên tài tuyệt thế vẫn là thiên tài tuyệt thế, cho dù ở vị trí như thế nào cũng không nên coi thường hắn, bằng không sẽ chỉ nhận lại sự bẽ bàng!
Những người vốn định đứng xem trò cười, lúc này cũng đã không thể mỉm cười nổi nữa.
Tuy là người cuối cùng qua cửa, nhưng chưa lần nào hắn để bản thân bị loại, điều này chứng tỏ là hắn cố ý làm như vậy.
“Vào được thì cứ vào thôi, những người khác sớm đã ra khỏi không gian truyền thừa và tiến lên tầng thứ tư rồi! Với thực lực của Diệp Viễn, vượt qua được tầng thứ ba thì có gì là khó đâu?” Một vài người lẩm bẩm nói.
Từ sau khi biết Diệp Viễn cố tình làm vậy, nhiều người trước kia còn giữ thái độ nghi ngờ lúc này cũng đã tin tưởng vào thực lực của Diệp Viễn.
Điều bọn họ cảm thấy hiếu kỳ là, tại sao Diệp Viễn lại phải làm như vậy.
Nụ cười đã thường trực trên gương mặt của Nhậm Tinh Thuần khi hắn chứng kiến cảnh tượng này.
Bởi người của phủ thành chủ đã bị loại hết, chỉ còn lại một mình Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn lại là quân át chủ bài của phủ thành chủ!
Lúc này Nhậm Tinh Thuần lại càng có niềm tin sau khi nghe Thất Hải nói như vậy, tin rằng Diệp Viễn mới là con hắc mã trong lần truyền thừa này!
Không, Diệp Viễn làm sao có thể là hắc mã được?
Bởi vốn dĩ hắn vẫn là người mạnh nhất!
Còn những người trước kia tâng bốc Liễu Hồng lên tận trời xanh, qua mấy ngày nữa ai nấy cũng phải sẽ thấy tự xấu hổ.
Để bọn họ biết thế nào mới gọi là thiên tài thực sự!
Trong lúc Nhậm Tinh Thuần đang đắc ý, đột nhiên có người ngạc nhiên hô lên: “Mau nhìn kìa, tên của Diệp Viễn đã biến thành màu vàng! Chuyện này là thế nào?”
Câu nói này đã làm kinh động tới tất cả mọi người!
Trước giờ chưa từng thấy tên của ai đó biến đổi thành màu vàng.
Rốt cuộc Diệp Viễn đã làm gì, tại sao tên của hắn lại đột nhiên biến thành màu vàng?
Mọi người nhìn về phía tên của Diệp Viễn, quả nhiên thấy tên của hắn đã chuyển sang màu vàng, vô cùng chói mắt!
Cho dù bây giờ hắn vẫn đang trong không gian truyền thừa, là người cuối cùng ở trong đó, nhưng cũng không thể nào che nổi ánh hào quang ấy!
Sự biến đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, nhất là những lão tổ tông của tam tông, sự nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt của bọn họ.
Từ khi tam tông được thành lập cho tới nay, đã có rất nhiều đệ tử thiên tài được phái tới Hạo Thiên Tháp, nhưng trước giờ chưa từng xuất hiện trường hợp như vậy.
Ba người Ninh Nhất Hiền, Tần Hồng Đào và Tịnh Huyền ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là cả ba người bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, cả ba người cùng quay sang nhìn Thất Hải.
Bởi về cả tuổi đời hay sự hiểu biết về Vô Biên giới thì Thất Hải đều hơn hẳn so với bọn họ. Nếu như đến cả Thất Hải cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì sẽ không còn ai biết được nữa.
Thất Hải cũng sững sờ, lẩm bẩm nói: “Chuyện này… không phải chứ? Tại sao có thể chứ?”
“Hải lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tên của Diệp Viễn là như thế nào?” Tần Hồng Đào sốt ruột hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Thất Hải, muốn được nghe câu trả lời từ phía hắn.
Chuyện ly kỳ như vậy, cũng chỉ có cường giả lão luyện như Hải lão mới có thể biết được.
Thất Hải không trả lời bọn họ, mà còn trầm tư rất lâu, dường như đang nghĩ cách để hiểu tường tận chuyện này.
Rất lâu sau, Thất Hải mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thật không thể ngờ mà! Không ngờ truyền thuyết lại trở thành sự thật!”
Những người xung quanh đã không đủ sức nhẫn nại, chỉ mong Hải lão có thể nói một lời nói rõ.
Thất Hải nhìn mọi người một lượt, đương nhiên cũng có nhiều điều không thể nói thẳng ra: “Truyền thuyết nói rằng phần thưởng truyền thừa của Hạo Thiên Tháp sẽ dựa vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ của người thông quan. Mức độ hoàn thành càng cao, phần thưởng sẽ càng lớn!”
“Hả? Lại có truyền thuyết như vậy sao? Việc thông quan trong Hạo Thiên Tháp không phải là so xem ai là người đầu tiên vượt lên tầng trước sao? Thế mà trước giờ chúng ta lại luôn cho là như vậy!” Một vị Thái Thượng trưởng lão của tam tông ngạc nhiên nói.
Thực ra không chỉ có mình ông ta, mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho là như vậy.
Vì vậy khi nhìn thấy Diệp Viễn là người cuối cùng thành công qua cửa, bọn họ lại tỏ thái độ coi thường Diệp Viễn.
Những người ở đây tung hộ Liễu Hồng cũng chính bởi vì hắn là người đầu tiên xông lên tầng tiếp theo.
Trong tiềm thức của bọn họ, Liễu Hồng mới là người thứ nhất, ngay cả những đệ tử hàng đầu của tam tông cũng không sánh bằng!
Nhưng bây giờ nghe Thất Hải nói như vậy, bọn họ dường như đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn!
Nhưng đến cả Thất Hải cũng nói đấy là truyền thuyết, ai biết thật giả thế nào?
Thất Hải cười khổ nói: “Thực ra ta cũng cũng cho là như vậy, nhưng bây giờ ta có cảm giác, chúng ta đã nghĩ sai về việc qua ải!”
“Hải lão, có thể nói rõ hơn được không? Đây đều là của người đời trước truyền lại, làm sao có thể sai được? Nếu như là sai, thì phải thông quan thế nào cho đúng?” Ninh Nhất Hiền bực tức hỏi lại.
Thất Hải nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Cách qua cửa chính xác không phải là so tốc độ, mà là so xem ai là người giết được nhiều yêu thú nhất!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất