Chương 561: Xuất sắc vượt ải!
“Cái gì! Hải lão, không phải là người đang đùa đấy chứ?”
“Đúng vậy! Hải lão, có phải người đã nhầm lẫn gì rồi không? Số lượng yêu thú ở ba tầng đầu nhiều đến đáng sợ như vậy, nhóm tiểu bối Hoá Hải Cảnh, Hồn Hải Cảnh làm sao có thể ở đó mà so xem ai là người giết được nhiều yêu thú hơn?”
“Trong Hạo Thiên Tháp không được sử dụng đan dược bổ sung nguyên lực, cho dù là chúng đệ tử hàng đầu của tam tông, nếu cứ mãi đánh giết yêu thú ở tầng thứ nhất cũng đủ chết vì cạn kiệt nguyên lực rồi.”
Cách giải thích này của Thất Hải hoàn toàn đi ngược lại với nhận thức của tất cả mọi người.
Đừng nói là ở tầng thứ ba, mà chỉ cần ngay ở tầng thứ nhất thôi, các đệ tử tông môn đã không thể ở nán lại ở trong đó quá lâu.
Nếu như có năng lực đó, đệ tử tam tông đã sớm giết sạch yêu thú ở tầng thứ nhất rồi, làm sao còn phải đợi tới tận ngày hôm nay?
“Ha ha, lão phu chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, cũng không cần sự tán đồng của các ngươi? Tin hay không là tuỳ các ngươi.” Thất Hải cười lạnh nói.
Thực ra bản thân hắn cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đưa ra được suy đoán này, đương nhiên cũng không mong chỉ dựa vào mấy lời này có thể thuyết phục được đám người ở đây.
Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết bởi vì con người không bao giờ có thể làm được những gì được nhắc tới trong truyền thuyết.
Cho nên một khi truyền thuyết trở thành hiện thực, người bình thường khó mà tin nổi.
Và bởi trong phạm vi hiểu biết của bọn họ, những chuyện như vậy là không thể nào xảy ra được.
“Hải lão chớ tức giận, ý của người là trước giờ chúng ta vẫn luôn hiểu sai sao?” Ninh Nhất Hiền nhìn dáng vẻ tức giận của Thất Hải, vội vã đứng ra hòa hoãn.
Thất Hải gật đầu nói: “Thực ra những thứ này chỉ là ta được nghe kể lại, cũng không dám tin là thực. Với tuổi tác của chúng ta, hiển nhiên sẽ không thể lần nữa vào bên trong Hạo Thiên Tháp để kiếm chứng. Nhưng cũng có thể khẳng định một chuyện, những võ giả Hoá Hải Cảnh và Hồn Hải Cảnh bình thường sẽ không dám ở lại lâu trong Hạo Thiên Tháp. Một khi rơi vào vòng vây của yêu thú thì chỉ còn nước bị tống ra ngoài. Cơ hội nhận được truyền thừa ở trong Hạo Thiên Tháp là cực kỳ khó, không có ai dám mang chuyện này ra để cược. Nhưng có thể là võ giả đầu tiên tiến vào tầng tiếp theo, thông thường đều là những người mạnh nhất, và đương nhiên cũng là người giết được nhiều yêu thú nhất, cho nên phần thưởng mà người này nhận được sẽ hậu hĩnh hơn những người khác. Cũng chính vì điều này, cho nên chúng ta đã hiểu nhầm, cho rằng ai là người vào được tầng tiếp theo trước tiên thì sẽ nhận được nhiều phần thưởng nhất.”
Tuy những người khác không tin, nhưng vẫn tập trung lắng nghe Thất Hải giải thích.
Cách phân tích này của Thất Hải rất xác đáng, về cơ bản cũng đã phục dựng được chân tướng lịch sử, hơn nữa cũng rất thuyết phục.
Những người có mặt tại đây lúc này tuy vẫn không dám tin, nhưng trong tiềm thức cũng đã thầm thừa nhận lời phân tích này của Thất Hải.
Ninh Nhất Hiền đảo mắt suy nghĩ, liền nói: “Hoá ra là như vậy! Nhưng như vậy thì có liên quan gì tới việc tên của Diệp Viễn biến thành màu vàng?”
Thất Hải hít một hơi thật sâu, nói: “Ta từng nghe giới chủ đời trước đã nói rằng, có một thứ gọi là “xuất sắc vượt ải” trong truyền thừa ở Hạo Thiên Tháp.”
Con ngươi của Ninh Nhất Hiền chợt thu lại, thở gấp nói: “Ý của Hải lão là...”
Trong khi mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ninh Nhất Hiền đã hiểu ngay ý “xuất sắc vượt ải” mà Thất Hải nhắc tới là gì.
Trước đó Thất Hải vẫn luôn nói phần thưởng qua cửa và mức độ hoàn thành nhiệm vụ có liên quan tới nhau, và nếu mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính là dựa vào số lượng yêu thú bị giết chết, thì đương nhiên “xuất sắc vượt ải” là như thế nào không cần phải nói cũng hiểu!
Thất Hải gật đầu nói: “Không sai! Nếu như truyền thuyết là thật, Diệp Viễn phải giết chết toàn bộ số yêu thú ở cả ba tầng đầu, thì mới có thể nhận được phần thưởng của việc xuất sắc vượt ải, bởi thế tên của hắn mới chuyển thành màu vàng!”
“Cái gì? Diệp Viễn giết sạch toàn bộ yêu thú sao?”
“Một võ giả Hoá Hải Cảnh làm sao có thể làm được điều này? Số lượng yêu thú ở mỗi tầng cũng phải lên tới cả triệu con, Hoá Hải Cảnh như Diệp Viễn làm sao có đủ nguyên lực để giết hết chỗ yêu thú đó?”
“Đúng vậy! Hơn nữa Diệp Viễn đều đã hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày, cũng tức là nói mỗi giây mỗi phút Diệp Viễn đều phải tiêu hao nguyên lực! Trong trường hợp không có đan dược để bổ sung nguyên lực, sẽ không thể nào làm được!”
Lời này của Thất Hải khiến tất cả mọi người xôn xao bàn tán!
Không phải bọn họ không tin lời của Thất Hải, nhưng cách nói này của hắn chẳng khác nào lời nói dối trẻ con.
Nếu như thực lực hiện tại của Diệp Viễn là Hồn Hải Cảnh, bọn họ cũng sẽ cho rằng việc xuất sắc vượt ải là điều có thể xảy ra.
Nhưng lúc này Diệp Viễn mới chỉ là một Hoá Hải Cảnh!
Nhất là ở tầng thứ ba, những yêu thú đó chỉ thấp hơn Diệp Viễn một cảnh giới. Hắn làm sao có thể một mình giết được hết số yêu thú đó?
Thật không biết bọn họ sẽ có phản ứng ra sau nếu biết yêu thú mà Diệp Viễn phải đối mặt là Thiết Giáp Kim Cương Ngưu.
…
Trong không gian truyền thừa, một luồng sáng chợt xuất hiện đưa Diệp Viễn vào bên trong.
“Thiếu niên, chúc mừng ngươi! Ngươi đã trở thành võ giả đầu tiên trong cả vạn năm nay đạt được danh hiệu “xuất sắc vượt ải”, bởi vậy phần thưởng mà ngươi nhận được cũng vô cùng hậu hĩnh!” Giọng nói của nhân vật thần bí lại lần nữa vang lên.
Lúc này, những người khác đã vào tầng thứ tư. Trong không gian truyền thừa bây giờ chỉ còn lại một mình Diệp Viễn.
“Xuất sắc vượt ải?” Diệp Viễn nghe vậy bất giác lặng người.
“Không sai! Ngươi đã tiêu diệt hết số yêu thú ở ba tầng đầu tiên, cho nên được phong là người xuất sắc vượt ải ở trong Hạo Thiên Tháp!” Nhân vật thần bí giải thích.
Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên, hắn giết hết số yêu thú đó là vì muốn hấp thụ số năng lượng vô danh, không ngờ mèo mù vớ được cá rán, nhận được danh xưng “xuất sắc vượt ải”.
Nhưng… bản thân hắn lại là người đầu tiên trong cả một vạn năm nay sao?
Nói ra, độ khó của xuất sắc vượt ải không chỉ dừng lại ở mức khó bình thường!
Nhất là ở tầng thứ ba, sức mạnh của đàn Thiết Giáp Kim Cương Ngưu quả thật quá biến thái, cho dù đổi lại là Linh Chá Thần Vương trẻ tuổi cũng chưa chắc đã có thể làm được!
“Hoá ra là như vậy! Cũng xin hỏi tiền bối, phần thưởng của xuất sắc vượt ải này là gì? Ồ... nếu là công pháp, đan dược gì đó thì bỏ đi.” Diệp Viễn nói.
Nhân vật thần bí lặng người trước thái độ vừa rồi của Diệp Viễn, những người khác nhận được phần thưởng sau khi vượt qua tầng thứ ba lại có ai lại không vui sướng, cúi đầu cảm tạ rối rít?
Chỉ riêng tên tiểu tử này, lại dám lên tiếng đòi hỏi!
“Thiếu niên, khẩu khí của ngươi cũng lớn lắm! Ngươi có biết rằng công pháp và đan dược trong Hạo Thiên Tháp này đều là những vật thuộc cấp nghịch thiên hay không?” Nhân vật thần bí tức giận nói.
Kỳ thực nhân vật thần bí không định tặng công pháp và đan dược gì cho Diệp VIễn, nhưng thái độ vừa rồi của Diệp Viễn khiến hắn vô cùng khó chịu.
Song Diệp Viễn lại tỏ ra không quan tâm: “Vãn bối biết, nhưng công pháp và đan dược vãn bối đều không thiếu, cho nên… có thể đổi thành thứ khác được không? Nếu như không được, thì đổi số đan dược đó thành một vài dược liệu quý hiếm cũng được.”
“Vậy sao? Nếu như ta chỉ cho ngươi công pháp và đan dược thì sao?” Nhân vật thần bí giận dữ nói.
Diệp Viễn nhún vai đáp: “Nếu buộc phải như vậy, thì mong tiền bối cứ giữ lấy. Hai thứ này chẳng có tác dụng mấy đối với vãn bối.”
Diệp Viễn nhắm mắt cũng đoán được, cho dù có là xuất sắc vượt ải ở ba tầng đầu tiên, nhiều nhất cũng chỉ nhận được công pháp và đan dược ở mức nghịch thiên.
Chí ít thì nó cũng không thể nào sánh bằng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” và thuật luyện đan dược của hắn.
Nếu đã như vậy, hắn còn phải lãng phí thời gian ở đây làm gì?