Chương 562: Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.
Một hồi tĩnh lặng kéo dài...
Diệp Viễn cũng không vội vã thúc giục nhân vật thần bí đó mà chỉ lặng yên chờ đợi.
Đột nhiên, trên không trung xuất hiện vài luồng sáng, ba tấm phù lục lẳng lặng trôi nổi trước mặt Diệp Viễn.
“Đây là phần thưởng của ngươi, ba tấm phù Độn Không Lôi Bạo! Mỗi một tấm phù này tương đương với một đòn đánh của võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong! Ngoài ra còn có một bộ võ kỹ, bây giờ ngươi mở thức hải ra, Hạo Thiên Tháp sẽ đưa môn võ kỹ này vào trong thức hải của ngươi, ngươi có thể từ từ lĩnh ngộ.” Nhân vật thần bí chợt lên tiếng sau hồi lâu trầm mặc.
Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên khi trông thấy ba tấm phù Độn Không Lôi Bạo!
Đây đúng là đồ tốt, nếu dùng đúng lúc thì thậm chí có thể hạ sát được cả võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong!
Tấm phù lục này tuyệt nhiên là bảo vật cấp nghịch thiên ở Vô Biên giới.
Diệp Viễn không nghiên cứu nhiều về phù lục, nhưng cũng hiểu rõ loại phù lục chuyên về công kích này là đáng quý thế nào, bởi nó tương đương với việc có được một võ kỹ cực kỳ lợi hại.
Vật này đối với Diệp Viễn lúc này mà nói, chẳng khác nào có thêm một đại sát khí!
Chỉ cần không gặp phải cường giả Thần Cảnh Du đỉnh phong thì hắn có thể tung hoành khắp Vô Biên giới.
Diệp Viễn cũng không khách khí, tiện tay cất ba tấm phù lục vào trong Linh khí không gian.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn ngạc nhiên hơn là ở đây lại có thêm cả võ kỹ.
Diệp Viễn không còn lạ gì phương thức ấn khắc truyền thừa vào trong thức hải này.
Phàm là những thứ được truyền thừa lại theo phương pháp này đều có uy lực cường đại vô cùng, hơn nữa cũng cực kỳ sâu xa khó hiểu. Bởi loại võ kỹ này chỉ có thể ngầm tự hiểu mà không thể dùng lời lẽ để truyền đạt lại, và cũng không thể nào ghi lại loại võ kỹ này vào trong ngọc giản.
“Bây giờ, ngươi bắt đầu tiếp nhận truyền thừa!”
Giọng nhân vật thần bí vừa dứt, một luồng ánh sáng từ trên cao chiếu rọi xuống, trực tiếp đi vào bên trong thức hải của Diệp Viễn.
Diệp Viễn đương nhiên cũng không mở hoàn toàn thức hải, mà hắn còn dùng mật pháp để che chắn những dòng văn tự màu vàng kim và hắc châu.
Bởi lẽ Diệp Viễn luôn có tâm lý đề phòng, hắn không muốn ai phát hiện ra bí mật của hắn.
Luồng ánh sáng vừa biến mất, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được chín chữ trong thức hải - Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành!
“Đây là thuật Cửu Tự Chân Ngôn Quyết, mỗi một chữ đều chứa đựng đạo lý riêng, ngươi có thể lĩnh ngộ được rất nhiều! Môn võ kỹ này không phải đại kỹ năng kinh thiên động địa gì, nhưng lại có thể khai phá tiềm năng bên trong cơ thể ngươi tới cực điểm, những môn võ kỹ bình thường không thể nào sánh bằng.”
Nhân vật thần bí sợ Diệp Viễn không hiểu đành dài dòng giải thích thêm.
Toàn thân Diệp Viễn chấn động!
Kiếp trước hắn là Đan Đế một đời, cho nên khả năng lý giải thiên đạo là vô cùng cao thâm, nhưng tại sao lại không thể nhìn ra được hàm ý ẩn chứa bên trong chín chữ này?
Với nhãn giới của hắn lại không thể nhìn thấu được một chữ!
Đúng như nhân vật thần bí đó đã nói, loại võ kỹ này không phải thuộc loại kỹ năng kinh thiên động địa, nhưng lại lợi hại hơn nhiều so với những loại võ kỹ thông thường khác.
Nếu thật sự có thể tu luyện tới viên mãn, e là có khả năng huỷ diệt đất trời, thậm chí có thể chứng đạo thành thần!
Quả thực những phần thưởng bình thường không thể nào sánh bằng phần thưởng cho việc xuất sắc vượt ải!
Diệp Viễn biết, Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này cho dù để ở Thần Vực, e là cũng tạo nên một trận gió tanh mưa máu.
“Đa tạ phần thưởng mà tiền bối đã ban tặng, Diệp Viễn cảm kích vô cùng!” Diệp Viễn nhìn vào hư không chắp tay cúi người cảm kích nói.
Song nhân vật thần bí đó cũng không để ý tới hắn, ngay sau đó Bia đá Hạo Thiên từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt Diệp Viễn.
“Ở ba tầng đầu ngươi đã qua cửa một cách xuất sắc, cho nên thời gian lĩnh ngộ Bia đá Hạo Thiên của ngươi cũng nhiều gấp ba người khác, nghĩa là ngươi có thời gian bốn mươi lăm ngày, hãy tận dụng cơ hội này!” Nhân vật thần bí lạnh lùng buông ra một câu, rồi sau đó liền biến mất.
Thấy vậy Diệp Viễn bất giác cười khổ, hắn đoán chắc có lẽ vì thái độ trước đó của hắn nên bây giờ người đó không thèm đếm xỉa gì tới hắn.
Nhưng Diệp Viễn cũng không suy nghĩ quá nhiều, sự tập trung của hắn nhanh chóng chuyển sang tấm Bia đá Hạo Thiên.
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Viễn về Bia đá Hạo Thiên chính là… đủ mọi loại thượng vàng hạ cám!
Một tấm bia đá bé nhỏ, nhưng lại là kết tinh của vạn vật trong thế gian!
Sự hiểu biết về đạo của Diệp Viễn đương nhiên là vượt xa người thường. Nhưng lúc này cho dù là hắn cũng không thể nào nhìn ra lai lịch của tấm Bia đá Hạo Thiên này.
“Hạo Thiên Tháp đúng là thần kỳ vô cùng vô tận, lẽ nào… đây là đồ của cường giả Thần Cảnh để lại hay sao? Không cần nói tới Bia đá Hạo Thiên, mà ngay như Cửu Tự Chân Ngôn Quyết và năng lượng vô danh, đặt ở Thần Vực cũng đã là truyền thừa thượng đẳng rồi!” Diệp Viễn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng hắn cũng có dự cảm, trong Hạo Thiên Tháp này, Bia đá Hạo Thiên mới là thứ mạnh nhất ở đây!
Bên trong chứa đầy “Đạo” khí, cho thấy rõ đây là bảo vật nghịch thiên.
Diệp Viễn nhanh chóng tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, để thần thức chìm sâu vào bên trong Bia đá Hạo Thiên.
Thời gian bốn mươi lăm ngày nhìn thì tưởng nhiều, nhưng nếu dùng để quay sát Bia đá Hạo Thiên, lại chỉ như trong nháy mắt. Cơ hội đáng quý như vậy, Diệp Viễn thật không muốn lãng phí chút nào.
“Ầm!”
Bất chợt, trong người Diệp Viễn như có biển lửa rực cháy, cả người như bị quẳng vào chảo lửa.
Ý thức của Diệp Viễn vừa tiếp xúc với Bia đá Hạo Thiên thì đã bị nó kéo vào không gian bên trong.
Cả không gian bên trong không có gì ngoài lửa!
“Không ngờ ta lại thấy được ý cảnh của lửa, chỉ là không biết trong lần quan sát này có thể lĩnh hội được bao nhiêu!” Diệp Viễn có chút chờ đợi.
Hỏa ý cảnh thực chất là ý cảnh trước giờ Diệp Viễn vẫn muốn lĩnh ngộ nhất, ở kiếp trước hay kiếp này thì hắn cũng đều gắn bó mật thiết với lửa.
Nhưng cho dù hắn dùng nguyên hỏa tới cảnh giới cao thâm đến thế nào thì cũng không thể lĩnh ngộ được lấy một loại hỏa chân ý.
Không ngờ rằng Bia đá Hạo Thiên này lại linh ứng tới vậy, lập tức mang hắn tới thế giới của lửa!
“Chỉ là lửa này, hình như không có gì ghê gớm cho lắm, ta nên làm thế nào để lĩnh ngộ chân ý đây?”
Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện, lửa xung quanh không lợi hại như trong tưởng tượng của hắn, bởi lửa này cũng không thể nào làm hại được tới hắn.
Trong tình huống như vậy, hắn nên làm thế nào để lĩnh ngộ ý cảnh đây?
“Hả? Không đúng! Nhiệt độ của lửa này đang từ từ tăng lên, nếu không chú ý, sẽ không dễ dàng phát hiện ra!”
Diệp Viễn phát hiện ra điều bất thường, lập tức nâng cao cảnh giác.
Lửa xung quanh hắn chợt bùng lên, ngọn lửa lúc này cũng mặc sức liếm ra xung quanh, như đang nuốt trọn mọi thứ!
Diệp Viễn bất chợt bị những ngọn lửa này bao phủ, thiêu đốt hắn thành tro.
Sau khi định thần lại, Diệp Viễn lại có thể hoàn hảo không thương tổn gì mà đứng bên trong đó, như lúc vừa mới bước vào!
Ngọn lửa cứ thế bùng cháy, nhưng dường như lại không gây hại gì. Thế nhưng đột nhiên, ngọn lửa bốc lên cháy dữ dội!
“Làm như này là định muốn đốt chết ta vô số lần đây, hẳn là muốn ta đích thân phải cảm nhận được sức nóng của lửa sao? Ha ha, đúng là cách hay! Bia đá Hạo Thiên này quả đúng là thần kỳ!” Diệp Viễn cảm thán nói.
Diệp Viễn cảm nhận rõ mùi vị bị đốt cháy. Nếu muốn không bị đốt chết, thì phải mau chóng lĩnh ngộ Chước Nhiệt chân ý mới không bị thiêu đốt.
Vẫn may, tuy rằng ý trí đã tiến vào bên trong không gian của Bia đá Hạo Thiên, nhưng tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước vẫn đang được duy trì.
Diệp Viễn cũng không hàm hồ, trực tiếp tiến và bên trong tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, bắt đầu lĩnh ngộ Chước Nhiệt chân ý của Hỏa ý cảnh!