Chương 567: Quả đúng là khác nhau!
Liễu Hồng cứ thế bị đẩy ra ngoài, nhưng hắn không cảm thấy tiếc nuối.
Hành trình tới Hạo Thiên Tháp lần này, hắn cảm thấy bản thân đã hoàn thành mục tiêu đặt ra, là nhất định phải khiến tam tông lác mắt.
Lần này hắn ra ngoài, nhất định sẽ nhận được sự săn đón của tam đại tông môn, và trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng!
Thế nhưng khi hắn đứng trước cửa chính của Hạo Thiên Tháp thì lại không có một ai để ý tới hắn.
Tất cả mọi người đều đang dán mắt nhìn về phía luồng sáng, bên trên đó chỉ còn lại mấy cái tên, nhưng như thế cũng đủ biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Kỳ lạ, ta cũng đã ra rồi, bọn họ còn đang nhìn cái gì? Đệ tử hàng đầu của tam tông có lợi hại nữa, cũng không thể ở lại tầng thứ năm chống đỡ được lâu như ta!” Liễu Hồng trong lòng thầm dấy lên nghi vấn.
Liễu Hồng cũng rất hiếu kỳ, lẽ ra mọi người phải biết hắn đã ra khỏi Hạo Thiên Tháp rồi chứ, nhưng tại sao lại không có lấy một ai chú ý tới hắn?
Theo suy nghĩ của hắn, đáng ra bây giờ hắn đã được các đại tông môn vây quanh, được đám người Ninh Nhất Hiền nhiệt liệt mời chào tham gia vào liên minh Vô Biên.
Nhưng hiện thực lại khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của hắn.
Gần như không một ai quan tâm tới sự xuất hiện của hắn, lúc này mọi người vẫn đang dồn sự chú ý tới truyền thừa bên trong Hạo Thiên Tháp.
Và hắn cũng đã quên luôn trước đó nhân vật thần bí đã nói rằng Diệp Viễn và bọn họ không giống nhau.
Hắn vẫn không cảm thấy, trong Hạo Thiên Tháp còn có người nào lại có thể đạt được thành tích tốt hơn hắn!
Đối thủ của hắn, chỉ là đệ tử hàng đầu của tam tông mà thôi!
Nhưng tình huống lúc này là như thế nào?
Không kìm được lòng hiếu kỳ, Liễu Hồng liền hỏi một tán tu bị đẩy ra khỏi Hạo Thiên Tháp từ sớm.
“Truyền thừa Hạo Thiên Tháp cũng sắp kết thúc rồi? Bọn họ còn đang nhìn cái gì vậy?” Liễu Hồng hỏi.
Người này có chút kích động khi quay lại nhìn và phát hiện ra đó là Liễu Hồng.
Trong lần truyền thừa ở Hạo Thiên Tháp lần này, quả thực là Liễu Hồng đã có được thành tích rất đáng ngưỡng mộ, hơn nữa còn với thân phận là tán tu nên khiến cho rất nhiều tán tu khác phải sùng bái.
“Hoá ra là Liễu sư huynh, huynh đã ra ngoài rồi! Lần này đúng là Liễu sư huynh đã tạo ra kỳ tích, thật đáng để ta học tập!”
Có được sự tâng bốc của người này, Liễu Hồng như tìm lại được cảm giác tồn tại, không kìm được vui sướng, nhưng lại cố làm ra vẻ điềm đạm nói: “Không dám không dám, chúng ta đều là tán tu như nhau, đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Người này nghe vậy vui ra mặt, tuy rằng hắn cũng được chọn vào trong Hạo Thiên Tháp, nhưng nếu lấy hắn ra so với Liễu Hồng, thật chẳng khác nào đem quạ ra so sánh với công. Hơn nữa nếu có được mối giao tình này, đương nhiên trong tương lai sẽ rất có lợi cho hắn.
Dù sao mọi người cũng đều sắp gia nhập liên minh Vô Biên, với thực lực của Liễu Hồng chắc chắn hắn sẽ được trọng dụng.
“Liễu sư huynh khiêm tốn rồi, huynh rất có phong thái của đệ tử đại phái! Sau lần truyền thừa ở Hạo Thiên Tháp này, Liễu sư huynh ắt sẽ trở thành người đứng thứ hai trong lớp người trẻ tuổi, đúng là rất đáng khâm phục!” Vị tán tu đó vui vẻ nói.
Lời nói này của hắn vốn dĩ là đang chúc mừng Liễu Hồng, nhưng Liễu Hồng lại cảm thấy như đang châm chọc hắn.
Hắn rõ ràng là người đứng thứ nhất? Tại sao lại trở thành người thứ hai được chứ?
Lẽ nào trong ba người kia, lại có người có thể vượt qua được tầng thứ năm?
“Đúng rồi, tại sao mọi người vẫn còn chăm chú quan sát Hạo Thiên Tháp? Nếu không nằm ngoài dự đoán, sớm muộn gì thì truyền thừa Hạo Thiên Tháp lần này cũng sẽ kết thúc thôi. Đáng lẽ ra mọi người phải chuẩn bị rời đi rồi mới đúng chứ.” Liễu Hồng cố nén sự bất mãn trong lòng, tiếp tục hỏi.
“Hả, kết thúc á? Vẫn còn sớm lắm? Huynh nhìn vào luồng sáng đó đi, bên trên có cái tên màu vàng, người đó là người lợi hại nhất! Tới bây giờ các lão tổ tông vẫn chưa dám chớp mắt, sợ sẽ bỏ qua thời khắc mang tính lịch sử!” Người kia vui vẻ đáp lại.
Liễu Hồng nhìn theo hướng tay ngươi kia chỉ, quả nhiên có một cái tên màu vàng loá mắt đang ở tầng thứ năm, cái tên này lại chính là Diệp Viễn.
Hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngoài hắn và đệ tử hàng đầu của tam tông ra, lại có thêm người nữa vào được tầng thứ năm sao?
Sao có thể có chuyện này được chứ?
Bởi trước đó khi hắn đang loay hoay trong Huyễn Linh Sát Trận, nên không chú ý tới sự xuất hiện của Diệp Viễn.
“Cái tên màu vàng này, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Liễu Hồng cau mày hỏi.
“Đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt! Tên chuyển sang màu vàng tức là người đó ở ba tầng đầu đã xuất sắc vượt ải! Ồ xuất sắc vượt ải tức là phải giết chết toàn bộ số yêu thú trong ba tầng đầu tiên!”
Người này vì sợ Liễu Hồng không biết ý nghĩa của xuất sắc vượt ải, nên đã giải thích lại một lượt.
“Cái gì? Giết sạch toàn bộ? Làm sao có thể chứ?” Liễu Hồng suýt nữa nhảy dựng lên.
Câu nói này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Thế nhưng các lão tổ vẫn không một ai quay đầu lại nhìn mà bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đứng quan sát của mình.
Khi nhìn thấy Liễu Hồng thì những tán tu khác ai nấy đều mở to mắt, bất giác cười nói: “Thực ra khi nghe các lão tổ nói về điều này, phản ứng của ta cũng giống hệt như Liễu sư huynh. Nhưng bây giờ xem ra, tên Diệp Viễn đó thực sự đã làm được điều này, bởi vì thời gian hắn ở lại bên trong không gian truyền thừa nhiền hơn các huynh gấp ba lần!”
Liễu Hồng thở hắt ra một hơi, tin này quá kích động đối với hắn.
Đột nhiên, hắn nhớ lại lời nói của nhân vật thần bí lúc còn bên trong Hạo Thiên Tháp.
“Hắn và các ngươi không giống nhau!”
Hoá ra, thật sự lại khác biệt tới vậy!
Liễu Hồng không biết Diệp Viễn này từ đâu chui ra, lại có thể áp đảo hắn!
Ánh mắt của hắn lúc này nhìn chằm chằm vào dòng tên màu vàng đó, rất lâu không nói lời nào.
…
“Này, các ngươi nói xem, Diệp Viễn có thể vượt qua được tầng này không?” Quách Đào Quần hỏi hai người còn lại.
Doãn Yên Hoa lạnh như băng đáp lại: “Trước giờ ta chưa từng hoài nghi về chuyện Diệp Viễn có thể vượt qua được tầng thứ năm!”
Tần Nham nói: “Chắc hẳn Diệp Viễn đã có những trải nghiệm mà chúng ta không biết tới ở những tầng trước đó, bằng không làm sao cảnh giới của đệ ấy lại có thể tăng nhanh như vậy? Khi đệ ấy còn là Hoá Hải tầng một đã có thể hạ sát được cường giả Hồn Hải Cảnh, bây giờ đột phá lên Hoá Hải tầng bốn, thực lực của đệ ấy thật không thể nào đoán định được.”
“Hả? Không đúng! Không phải những Linh Thể này sẽ thay đổi dựa vào cấp bậc của võ giả tiến vào trận đấu sao?” Quách Đào Quần đột nhiên nói.
Hai người kia nghe vậy mặt cũng chợt biến sắc, phát hiện ra điều bất ổn.
Trước đó những Huyễn Linh hạ sát Liễu Hồng vẫn còn đang là Hồn Hải Cảnh tầng một.
Nhưng bây giờ sau khi Diệp Viễn tiến vào, bọn họ lại không ép cảnh giới xuống, mà vẫn duy trì cảnh giới Hồn Hải tầng một!
“Sặc… lẽ nào những Linh Thể này lại dùng sức mạnh của Hồn Hải Cảnh để chiến đấu với Diệp Viễn? Làm thế không phải ức hiếp người quá đáng rồi sao?” Tần Nham ngạc nhiên nói.
Doãn Yên Hoa khẽ cau mày: “Xem ra… phán đoán của những Linh Thể này đối với thực lực của Diệp Viễn, đã quy hắn vào Hồn Hải tầng một!”
Cả ba người cùng hít sâu một hơi...
Ở tầng thứ năm, ý cảnh, võ kỹ của các Huyễn Linh mạnh hơn rất nhiều so với ở tầng thứ tư!
Trong tình huống này, bọn họ lại vẫn dùng sức của Hồn Hải Cảnh để đối phó với Diệp Viễn, quả đúng là ức hiếp người quá đáng.
Cũng tức là nói, độ khó để Diệp Viễn vượt qua tầng này là gấp mấy lần so với bọn họ!
Diệp Viễn có thể vượt qua tầng này được sao?
“Thiếu niên, ở tầng thứ tư, chúng ta chỉ dùng ba thành thực lực của bản thể cùng cảnh giới, nhưng bây giờ chúng ta dùng tới bảy thành! Ngươi cẩn thận vẫn hơn!” Khoái Lương nói.