Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 569: Ai bắt nạt ai?

Chương 569: Ai bắt nạt ai?
“Các vị, ta đi trước một bước.” Diệp Viễn chào từ biệt ba người nhóm Tần Nham, sau đó đi thẳng lên tầng thứ sáu.
Ba người nhóm Tần Nham nghe vậy cũng chỉ biết đứng nhìn nhau, không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Lúc này, những Huyễn Linh bị Diệp Viễn “giết chết” lại lần nữa tái hiện.
Tần Nham có phần suy sụp, nói: “Hai người có định lên tầng thứ sáu không? Hình như… chúng ta không có hy vọng cho lắm!”
Quách Đào Quần cắn răng nói: “Tới thì đã tới rồi, cũng không thể không đánh mà lui! Ta lên trước!”
Nói rồi, một mình Quách Đào Quần tiến vào trong trận pháp.

“Diệp Viễn lại có thể lên được tầng thứ sáu rồi! Hắn là người có được thành thích tốt nhất trong cả một nghìn năm nay!”
“Từ sau khi tiến vào tầng thứ tư, tốc độ của Diệp Viễn nhanh hơn hẳn! Ở tầng thứ tư hắn chỉ dùng tới một khắc đã có thể vượt qua được rồi, còn ở tầng thứ năm này cũng không tới nửa ngày, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng là không biết được giới hạn của tên tiểu tử này ở đâu! Không biết hắn có thể vượt qua tầng thứ sáu được không, nếu như ngay cả tầng thứ sáu hắn cũng có thể vượt qua được, vậy hắn chính là võ giả thứ năm trong cả vạn năm nay có thể tiến lên tầng thứ bảy! Sự yêu nghiệt này từ trước đến nay có mấy người!”
“Điều này… không thể nào? Nghe nói thực lực của người canh cửa ở tầng thứ sáu còn mạnh hơn nhiều so với thực lực của người vượt ải, cộng thêm khả năng chống đỡ của trận pháp, cho nên không có khả năng sẽ vượt ải được!”
“Ai có thể nói trước được điều gì? Tương lai ra sao không ai biết được, nhưng chỉ đơn giản nói ngay trong Hạo Thiên Tháp này, Diệp Viễn đã tạo ra biết bao nhiêu kỳ tích rồi.”
Một người khác vẫn không nói gì.
Đúng vậy, chỉ ngay trong Hạo Thiên Tháp này, Diệp Viễn đã tạo ra biết bao bước ngoặt đáng kinh ngạc rồi?
Có thể xuất sắc vượt ải ở ba tầng đầu tiên, có được thời gian truyền thừa nhiều hơn người khác tới ba lần.
Trong ba tầng đầu tiên người khác càng vượt càng nhanh, nhưng Diệp Viễn mãi tới sau tầng thứ tư mới bắt đầu tăng tốc, không những vậy lại có thể liên tiếp vượt qua hai tầng chỉ trong thời gian chưa tới nửa ngày.
Ai có thể khẳng định, Diệp Viễn không thể vượt qua tầng thứ sáu được chứ?
Liễu Hồng ngẩn người đứng nhìn dòng tên màu vàng đó, mùi vị thất bại trào dâng trong lòng hắn.
Hắn vốn cho rằng bản thân thuộc lớp người trẻ thiên tài ở Vô Biên giới, nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn, thiên tài Diệp Viễn này đã bỏ xa hắn cả mấy con phố cũng không chừng!
Cũng thật nực cười với sự tự phụ trước đó của hắn, hắn lại bỏ ngoài tai lời của nhân vật thần bí đó.
Lúc này Diệp Viễn vẫn còn đang ở bên trong Hạo Thiên Tháp, chói mắt hơn hắn rất nhiều.
Đừng nói tới tầng thứ ba, mà ngay tại tầng thứ nhất, Liễu Hồng cũng không dám nán ở lại để giết hết chỗ yêu thú đó!
Còn lúc này, mỗi bước tiến của Diệp Viễn, lại như một bước đạp lên lòng tự tin của hắn.
Rất nhanh… lòng tự tin của hắn cũng đã bị giẫm nát.

Bên trong tầng thứ sáu, Khoái Lương đã đứng đợi sẵn ở đó.
“Thiếu niên, ngươi tên là gì? Ta tên Khoái Lương, ngươi gọi ta là Lương đại ca là được rồi.”
Lần đầu tiên Khoái Lương giới thiệu tên của hắn với Diệp Viễn.
Trong cả một vạn năm nay, hắn cũng không nói chuyện với mấy người.
Diệp Viễn lại là người mà hắn nói chuyện nhiều nhất.
“Vãn bối là Diệp Viễn, chào Khoái đại ca!” Diệp Viễn cũng giới thiệu tên họ của mình.
Khoái Lương gật đầu nói: “Diệp Viễn, ngươi cũng khá lắm! Cũng đã phải cả một nghìn năm nay tầng thứ sáu chưa có ai qua được. Mà cho dù là cả vạn năm nay cũng có rất ít người có thể vượt qua được tầng thứ sáu này. Hơn nữa cũng chỉ có mình ngươi là người xuất sắc vượt ải trong cả năm tầng vừa rồi!”
“Hả? Nhưng trước đó không phải có người đã vào được tầng thứ tám sao, lẽ nào người đó lại không đạt được xuất sắc vượt ải?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi lại.
Người tên Lý Phàm Thiên, còn tiến xa hơn cả Lục Lâm Phong, theo lý mà nói đó sẽ phải là nhân vật kinh thiên động địa.
Thiên tài như vậy, đáng lẽ phải có thể xuất sắc vượt ải mới đúng.
Nhưng lại chỉ thấy Khoái Lương lắc đầu nói: “Đúng là hắn có thể xuất sắc vượt ải trong bốn tầng đầu, nhưng tới tầng thứ năm lại đứt gánh giữa đường. Cho nên mới nói, thiên chất của ngươi hơn hẳn hắn ta!”
Độ khó giữa hoàn thành vượt ải và xuất sắc vượt ải hoàn toàn khác nhau. Và đương nhiên độ khó ở tầng thứ năm cũng không phải dạng bình thường.
Nếu như không phải Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được mấy loại chân ý, cũng sẽ không thể nào dễ dàng xuất sắc vượt ải.
Diệp Viễn gật đầu, cười khổ nói: “Nhưng Khoái đại ca này, mấy huynh lại dùng cảnh giới là Hồn Hải tầng bốn để giữ cửa, không phải quá là bắt nạt người khác rồi sao?”
Khoái Lương nghe vậy thì cười lớn nói: “Không thể dùng cảnh giới để đánh giá chiến lực của ngươi, vượt ải trong Hạo Thiên Tháp được thiết kế dựa trên tiềm lực của võ giả. Ngươi đã có thể xuất sắc vượt ải ở tầng thứ năm, có thể giết chết được tất cả Hồn Hải tầng một chúng ta là đủ thấy chiến lực của ngươi mạnh ra sao. Hơn nữa ta cũng cảm thấy, ở tầng thứ năm ngươi còn chưa dùng hết sức!”
Diệp Viễn không biết nói gì hơn: “Được rồi, lát nữa vẫn mong Khoái đại ca hạ thủ lưu tình!”
“Ha ha, cái này ta không làm được! Ngươi càng mạnh, chúng ta càng không thể hạ thủ lưu tình được! Lần này, chúng ta sẽ dùng mười thành thực lực của ý cảnh!” Khoái Lương cười nói.
“Hả, tàn nhẫn thế sao! Nếu như Khoái đại ca đã coi trọng ta như vậy thì lần này ta cũng sẽ dốc toàn lực để ứng phó! Nhưng trước đó, Khoái đại ca có thể cho ta đột phá cảnh giới trước được không?” Diệp Viễn cười nói.
Khoái Lương kinh ngạc, đáp: “Hả? Nhanh như vậy mà ngươi đã có thể đột phá rồi sao? Được, để ngươi đột phá thì lại làm sao chứ?”
Diệp Viễn chắp tay lại nói: “Đa tạ Khoái đại ca!”
Diệp Viễn cũng không nhiều lời, liền tập hợp một lượng lớn nguyên lực thiên địa, bắt đầu đột phá lên Hoá Hải tầng năm!

Khoảng một canh giờ sau, phong bạo mới dừng lại, khí thế của Diệp Viễn lại lần nữa bạo phát, cuối cùng cũng đột phá lên Hoá Hải tầng năm!
“Khoái đại ca, đã để huynh phải đợi lâu rồi!” Diệp Viễn chắp tay nói.
Khoái Lương nhìn Diệp Viễn, hết sức kinh ngạc nói: “Một Hoá Hải Cảnh cỏn con như ngươi đột phá một tầng tiểu cảnh giới thôi mà lại có thể có uy lực tới như vậy sao? Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ta còn tưởng rằng ngươi đột phá lên Hồn Hải Cảnh!”
Diệp Viễn cười nói: “Để Khoái đại ca phải chê cười rồi, công pháp tiểu đệ tu luyện có chút đặc biệt, cần khá nhiều nguyên lực, cho nên trong lúc đột phá cảnh giới mới gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
Nào có phải là gây ra động tĩnh lớn một chút, mà phải là rất rất lớn đấy có biết không?
Khoái Lương gật đầu nói: “Ngươi mạnh như vậy, đương nhiên công pháp tu luyện cũng không thể tầm thường. Xem ra truyền thừa của ngươi không đơn giản, e là không phải của tiểu thế giới này!”
Diệp Viễn cười trừ, hắn cũng biết không thể qua được mắt của Khoái Lương, chỉ đành chuyển sang chủ đề khác: “Khoái đại ca, chúng ta bắt đầu thôi!”
Nói rồi, Diệp Viễn lập tức xông ngay vào trong trận pháp.
Cùng lúc đó, nguyên hoả trong cơ thể Diệp Viễn đột nhiên bạo phát. Trong lúc nhảy vào trong trận pháp, khí thế trên người hắn lại lần nữa phóng ra, cảnh giới lập tức được tăng lên.
Cho tới khi vào tới giữa trận pháp thì hắn đã đột phá lên Hoá Hải tầng bảy rồi!
Nguyên Linh Cửu Biến!
Khi cảnh giới của Diệp Viễn dần dần tăng lên, Tịnh Đàn Thánh Hoả cũng đã không còn có thể hỗ trợ hắn đột phá ba tầng tiểu cảnh giới được nữa. Vậy nên lần này đột phá lên Hoá Hải hậu kỳ đã có chút miễn cưỡng.
Vẫn may Tịnh Đàn Thánh Hoả là nguyên hỏa cực kỳ mạnh trong số nguyên hoả cấp bốn nên mới có gắng gượng giúp hắn đột phá.
Khoái Lương chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi tròn mắt, kinh ngạc nói: “Được lắm tiểu tử, còn có cả chiêu này nữa hả! Võ kỹ này lợi hại đấy, lại có thể giúp ngươi đột phá tới Hoá Hải hậu kỳ! Những tưởng lần này có thể bắt nạt được ngươi, nhưng bây giờ sao ta lại cảm thấy, chúng ta vẫn bị ngươi bắt nạt là sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất