Chương 579: Ba chưởng!
Cảnh giới của tâm cảnh không trực tiếp nâng cao lực chiến đấu, nhưng tác dụng bổ trợ của nó là rất lớn!
Trên cả chặng đường, tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước đã giúp hắn không biết bao nhiêu lần.
Nâng cao cảnh giới nguyên lực đối với Diệp Viễn mà nói là chuyện không khó, nhưng nâng cao tâm cảnh lại là chuyện khác.
Hắn biết, nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên, sẽ rất khó trong việc đột phá cảnh giới của Tâm Như Thạch Bàn.
Nếu như Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này có thể nâng cao cảnh giới tâm cảnh, vậy tác dụng của nó quá lớn.
Tuy nhiên tất cả những điều này mới chỉ là suy đoán của Diệp Viễn, hắn chỉ muốn quan sát chữ “Lâm” một lần, song lại thất bại ngay từ lần kết ấn đầu tiên, cho nên việc đột phá tâm cảnh nào có dễ dàng gì.
Nhưng chỉ cần có một phương hướng nỗ lực, Diệp Viễn tin rằng sớm muộn gì cũng có ngày nắm bắt được điều này.
Đúng lúc này, mắt Diệp Viễn chợt hoa lên, ngay sau đó hắn bị đá ra khỏi không gian truyền thừa, hóa ra đã hết thời gian.
Thời gian mười ngày cho lần quan sát này trôi qua quá nhanh.
Khi Diệp Viễn kịp định thần lại, bất giác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không gian ở tầng thứ bảy này không quá lớn, hơn nữa lại trống rỗng, chỉ có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, người này không ai khác chính là người mặc đồ đen!
“Lẽ nào tiền bối là người giữ ải ở tầng thứ bảy sao?” Diệp Viễn nhanh chóng nghĩ tới điểm mấu chốt của vấn đề.
Người mặc đồ đen quay người lại, từ tốn nói: “Không sai! Tầng thứ bảy này rất đơn giản, ngươi chỉ cần đứng vững sau khi chịu ba chưởng của ta là được!”
Đơn giản? Sợ rằng nó không hề đơn giản như vậy.
Trừ phi chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này là kẻ ngốc, mới thiết kế tầng thứ bảy đơn giản như thế.
Hiển nhiên người mặc đồ đen là một cao thủ, với thực lực hiện tại của Diệp Viễn, không thể nào nhìn thấu được hắn.
Nếu như có thể chịu được ba chưởng này, Lục Lâm Phong cũng đã không phải chịu thất bại như vậy.
Đến cả một yêu nghiệt như Lục Lâm Phong cũng không thể qua được ải này, nghĩ thôi cũng biết uy lực của ba chưởng này cường đại như thế nào.
“Thực lực của Tiền bối thâm sâu khó lường, tiền bối đánh ta ba chưởng, lẽ nào ta có lý do để không chết sao? Diệp Viễn hỏi.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ áp chế cảnh giới xuống mức phù hợp với ngươi. Bây giờ ngươi đã Hóa Hải tầng tám, vậy ta sẽ dùng thực lực ở Hóa Hải tầng tám để đối phó với ngươi!” Người mặc đồ đen lãnh đạm nói, trong lời nói còn thể hiện rõ sự tự tin.
Diệp Viễn hơi lúng túng, lẽ nào nói Lục Lâm Phong cũng giống hắn sao?
Nếu thật là như vậy, cũng đủ để biết thực lực của người mặc đồ đen này mạnh tới nhường nào?
Từ sau khi Diệp Viễn trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám chiến đấu cùng cấp với hắn, hơn nữa người mặc đồ đen lại nói chỉ dùng… ba chưởng!
Có thể đứng dậy sau ba chưởng!
Cũng tức là nói, chỉ cần Diệp Viễn đứng im chịu ba chưởng này, là có thể thuận lợi vượt qua tầng này rồi sao?
Người mặc đồ đen này không phải là kẻ lừa đảo, thì cũng là người quá tự tin vào thực lực của bản thân hắn rồi.
Diệp Viễn tin chắc người mặc đồ đen này đã chứng kiến biểu hiện của mình. Hắn đã biết rõ thực lực của mình mà vẫn dám đưa ra thách thức như vậy, từ đó có thể thấy hắn dám chắc mình không phải là đối thủ của hắn.
Dường như đã nhận ra sự lo lắng của Diệp Viễn, người mặc đồ đen lạnh lùng cười nói: “Thế nào? Sợ rồi sao?”
Diệp Viễn sảng khoái đáp: “Sợ gì chứ, tệ nhất cũng chỉ là mất tư cách tiếp tục khiêu chiến mà thôi, ta chỉ đang đoán định thực lực của tiền bối.”
Người mặc đồ đen cũng không có ý trêu đùa, lạnh như băng đáp lại: “Ngươi sai rồi! Đúng là ở sáu tầng trước không có khả năng thương vong, nhưng ở ba tầng cuối này, ngươi có thể chết bất cứ lúc nào! Cho nên, ngươi đừng có ôm tâm lý ăn may.”
Người mặc đồ đen dừng lại một lát, sau đó giải thích tiếp: “Là chết thật!”
Trong lòng Diệp Viễn không khỏi kinh ngạc, bởi người mặc đồ đen này không có ý nói đùa, lẽ nào ở cả ba tầng sau sẽ có thể chịu thương vong bất cứ lúc nào?
Nếu thật là như vậy, không phải là Lục Lâm Phong bị… người đó đánh đến mức nằm bò ra đấy chứ?
Diệp Viễn cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Lục Lâm Phong bị người này đánh cho sõng xoài ra đất.
Và đương nhiên người mặc đồ đen không biết lúc này Diệp Viễn lại vẫn còn đang có tâm trạng chế nhạo Lục Lâm Phong, liền bình thản nói: “Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội rút lui, nhưng một khi ngươi đã quyết định thì ngươi sẽ mất đi cơ hội.”
Diệp Viễn không chút do dự, trả lời ngay: “Ta lựa chọn khiêu chiến!”
Người mặc đồ đen có chút ngạc nhiên, bởi Diệp Viễn trả lời quá nhanh, nhanh tới mức như thể hắn không cần suy nghĩ.
Tên tiểu tử này là người tài nghệ cao lại dũng cảm hơn người, hay căn bản chỉ là tên đần vậy?
Người có thể tới được tầng thứ bảy tuy ít, nhưng không phải chưa từng có ai từng tới đây.
Những người trước đó không một ai là không dành thời gian suy nghĩ tranh đấu rất lâu, sau đó mới tự động viên bản thân đồng ý thách đấu.
Không phải ai cũng có thể bình thản khi đối diện với lựa chọn sinh tử, cho dù người đó là có thiên tài đi chăng nữa.
Chỉ duy nhất có Diệp Viễn, hắn dường như không suy nghĩ gì đã đưa ngay ra câu trả lời.
“Ngươi chắc chắn là ngươi không cần suy nghĩ thêm? Ngươi nên biết rằng, cả vạn năm nay có tất cả bốn người vào được tầng thứ bảy, nhưng chỉ duy nhất có một người chịu được ba chưởng của ta! Trong ba người còn lại có một người bị ta giết chết ngay tại trận!”
Người mặc đồ đen đó không hề nói dối, bên trên luồng sáng chỉ hiện lên tên của ba người đã vào được tầng thứ bảy, song lại không cho biết người đó sống chết ra sao.
Thực ra sau nhiều lần bị Diệp Viễn “chơi xỏ”, người mặc đồ đen vẫn giữ tâm lý phục thù.
Hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Diệp Viễn, nhưng lần này Diệp Viễn vẫn để cho hắn ta phải thất vọng.
Diệp Viễn lại tỏ ra bình thản, mặt không biến sắc nói: “Cho dù có chết trong tay tiền bối, cũng chỉ chứng tỏ Diệp Viễn học nghệ chưa tinh, chết thì chết thôi, có gì to tát chứ!”
Diệp Viễn là người đã từng chết một lần, cho nên hắn là người hiểu rõ ý nghĩa của cái chết hơn ai hết.
Nhưng cũng chính vì vậy, Diệp Viễn mới càng khao khát có được thực lực cường đại hơn!
Sau khi được trọng sinh, chấp niệm lớn nhất của Diệp Viễn chính là phục thù. Cho dù Cơ Chính Dương có khuyên răn, nhưng vẫn không hề lay chuyển được chấp niệm của Diệp Viễn. Chỉ là hắn vẫn là con người có tình cảm, cho nên mới không trở thành cỗ máy báo thù.
Diệp Viễn là người khát khao sức mạnh hơn bất kỳ ai!
Cơ Thương Lan quá mạnh, Diệp Viễn sẽ không thể chiến thắng nếu không trở nên cường đại hơn hắn.
Chính vì có niềm tin này, cho nên trước giờ Diệp Viễn không bao giờ thiếu dũng khí trong mình!
Hắn dám khiêu chiến với mọi thứ trên đời!
Nếu như ngay cả ba chưởng của người mặc đồ đen mà hắn cũng không dám tiếp nhận thì hắn làm sao có đủ dũng khí để tìm Cơ Thương Lan báo thù?
Từ trước tới nay, Diệp Viễn không bao giờ lui bước, kể cả trước những đối thủ mạnh hơn hắn rất nhiều.
Gặp thần giết thần, phật cản giết phật!
Đây chính là con đường của cường giả!
Nhìn biểu cảm này của Diệp Viễn, người mặc đồ đen biết rằng bản thân đã coi thường hắn rồi.
Cường giả thật sự sẽ không bao giờ sợ chết!
Thứ duy nhất bọn họ sợ… chính là bản thân không đủ mạnh!
Liên tiếp hai lần xuất sắc vượt ải, đương nhiên Diệp Viễn biết phía sau sẽ có phần thường lớn hơn đang đợi hắn.
Và Diệp Viễn lúc này cũng không chút che dấu khát vọng đối với phần thưởng đó.
Khát vọng trở nên cường đại hơn, sớm đã vượt qua khát vọng được sống!
Người mặc đồ đen trầm ngâm rất lâu mới thở dài một tiếng nói: “Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi! Ba chưởng này không tầm thường chút nào, ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn!”
Lúc nói câu này, bằng mắt thường cũng có thể thấy cảnh giới của người mặc đồ đen đã giảm xuống rất nhanh, nhưng khí thế trên người hắn lại đang từ từ tăng lên!
Diệp Viễn và người mặc đồ đen đứng cách xa nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc!