Chương 586: Long ba!
“Rầm!”
Diệp Viễn lại lần nữa ngã nhào xuống đất, đây đã là lần thứ tư hắn thất bại.
Trước khi ngã xuống hắn đã phải chịu rất nhiều thương tích, thậm chí hắn còn phun ra vài ngụm máu, sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch, hơi thở cũng ngày một yếu hơn, nhưng hắn vẫn quật cường lại đứng lên lần nữa.
“A!”
Diệp Viễn dùng toàn bộ khí lực của bản thân hét lên một tiếng.
Lần này, hắn cũng đã đứng dậy được!
Nhưng hai chân hắn đã không còn chút sức lực nào, vừa đứng vững được một lát đã nhũn ra ngay, suýt chút lại ngã quỵ xuống.
Loạng choạng vài bước, Diệp Viễn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Khụ… khụ…"
Diệp Viễn không ngừng thở hổn hển, lúc này hắn đã sức cùng lực kiệt. Cơ thể hắn run lên từng hồi, nhưng vẫn cố gắng trụ vững.
Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng người mặc đồ đen cũng lộ ra vẻ cảm động.
Nếu như nói trước kia hắn chỉ đơn thuần đánh giá cao tài năng của Diệp Viễn, thì giờ đây hắn cảm thấy vô cùng kính nể người thiếu niên này.
Hắn đã sớm nhìn ra Diệp Viễn đã tới giới hạn của mình, bây giờ có thể đứng vững được, hoàn toàn dựa vào ý chí tới chống đỡ chút hơi tàn này.
Nếu không có nghị lực lớn như thế sẽ không thể nào làm được như vậy!
Người mặc đồ đen đi tới trước mặt Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành nhân vật kinh thiên động địa. Có thể đợi được ngươi, cũng không uổng công ta canh giữ ở đây năm vạn năm!”
Diệp Viễn không để ý tới hắn, đầu vẫn chúi xuống, thân hình đung đưa theo từng hồi.
“Hả?”
Người mặc đồ đen đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng, quan sát kỹ lại, thấy hai mắt của Diệp Viễn đã nhắm nghiền, hóa ra hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Người mặc đồ đen thở dài một tiếng, một tay xuất chiêu, một luồng sáng từ không trung chiếu xuống, bao quanh lấy thân thể của Diệp Viễn.
Hơi thở của Diệp Viễn lúc này đã rất yếu, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ chết người thật sự!
Nhưng người mặc đồ đen cũng không thể nào tưởng tượng được, Diệp Viễn dựa vào ý chí như thế nào mà có thể đứng dậy được.
Tâm trạng của người mặc đồ đen lúc này vô cùng phức tạp khi nhìn dáng người không ngừng lay động của Diệp Viễn.
Đã biết bao năm rồi hắn chưa từng cảm thấy kích động như vậy.
Hắn đã ở trong Hạo Thiên Tháp này đợi cả năm vạn năm rồi. Thế nhưng chưa từng có một ai lọt vào mắt hắn.
Cả nghìn năm trước, mắt hắn cũng đã từng sáng lên trước sự xuất hiện của người thiếu niên tên Lý Phàm Thiên.
Thế nhưng tới cuối cùng Lý Phàm Thiên vẫn không vượt qua được tầng thứ tám, điều này đã khiến hắn cảm thấy tiếc nuối trong một thời gian rất dài.
Mãi tới khi Diệp Viễn xuất hiện, người thiếu niên này lại khiến hắn cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc.
Thực ra khi còn ở ba tầng đầu tiên, người mặc đồ đen vẫn chỉ cảm thấy Diệp Viễn không mạnh hơn Lý Phàm Thiên là bao. Thế nhưng khi Diệp Viễn có thể xuất sắc vượt ải hai lần liên tục, người mặc đồ đen đã biết Diệp Viễn không phải người tầm thường.
Và hắn kích động nhất là khi thấy Diệp Viễn luyện hóa tinh huyết của Chân Long thành công.
Đến bây giờ thì hắn lại cảm thấy vô cùng nể phục người thiếu niên này.
Có tư chất, có nghị lực, có cơ duyên, dường như Diệp Viễn có đủ mọi yếu tố để trở thành một cường giả.
Quan trọng nhất là hắn còn nhìn thấy bóng dáng của người đó trong Diệp Viễn.
Quật cường, trước giờ vẫn không bao giờ chịu thua!
Mãi tới lúc này, người mặc đồ đen mới hiểu rõ dụng ý của chủ nhân Hạo Thiên Tháp khi thiết kế nhiệm vụ của tầng thứ chín này!
Bài kiểm tra ở tầng thứ chín này không chỉ kiểm tra về nhận thức, mà là kiểm tra về tính cách của con người.
…
Hai mắt Diệp Viễn từ từ mở ra, phát hiện bản thân đã ở trong một không gian không rõ tên là gì.
“Ngươi tỉnh rồi hả? Đây là không gian trung tâm của Hạo Thiên Tháp, ngươi đã thành công vượt qua tầng thứ chín.” Một giọng nói già nua vang lên.
Ánh mắt Diệp Viễn khẽ nhíu lại, tập trung vào dáng hình tiều tụy của một lão nhân.
“Ngài là… người mặc đồ đen?” Diệp Viễn ngập ngừng một lát, rồi hỏi.
Người này có dung mạo vô cùng đáng sợ, những nết nhăn trên mặt đều chảy xệ xuống, nhìn vào có cảm giác cực kỳ dữ tợn.
“Lão phu là Long Đằng.”
Sắc mặt Diệp Viễn chợt thay đổi, hỏi lại: “Lẽ nào tiền bối là người của Long tộc.”
Long Đằng cảm thấy kinh ngạc, liền hỏi: “Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là thông minh, nhưng… lão phu trước giờ chưa từng coi mình là người của Long tộc.”
Diệp Viễn cười nói: “Võ kỹ tiền bối sử dụng đều là của Long tộc, hơn nữa cũng lấy họ Long, nếu không xâu chuỗi những điều này lại thì ta cũng không thể đoán ra được.”
Có rất nhiều người họ Long, nhưng người có thể tu luyện võ kỹ Bàn Long Phá Thiên Chưởng tới trình độ nghịch thiên như vậy, ắt hẳn sẽ không phải là người bình thường.
Long tộc là một trong những tộc lớn ở Thần Vực, đương nhiên Diệp Viễn sẽ nghĩ ngay tới bọn họ.
Chỉ là từ trong lời nói của Long Đằng cũng có thể đoán được ra, sợ rằng quan hệ giữa hắn và Long tộc cũng sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Tuy rằng Diệp Viễn hiếu kỳ, nhưng cũng không định hỏi, bởi điều này là rất không biết chừng mực.
“Tiểu tử này, ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao ngươi có thể nhận ra cách thúc động Bàn Long Phá Thiên Chưởng?”
Trong lúc Diệp Viễn hôn mê, Long Đằng vẫn không thôi suy nghĩ về vấn đề này.
Phải biết rằng, môn võ kỹ này cũng đã có từ mấy nghìn năm về trước.
Còn Diệp Viễn mới chỉ luyện công trong một thời gian ngắn, tại sao lại có thể phát hiện ra.
Hơn nữa theo hắn được biết, Diệp Viễn không tu luyện chưởng pháp, trong tầng thứ tám chỉ thấy hắn ngồi thiền.
Thật là kỳ lạ!
Diệp Viễn cười nói: “Tại ba tầng cuối cùng Long tiền bối đều sử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng, hơn nữa trong lúc xuất chiêu tiền bối còn vô cùng chú ý, dường như muốn ta nhìn nhận ra điều này. Và đương nhiên cơ hội để vượt qua tầng thứ chín chỉ có thể ở trên chưởng pháp Bàn Long Phá Thiên Chưởng.”
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, Long Đằng khẽ gật đầu nói: “Tiểu tử, rất biết quan sát đấy. Nhưng mấy ngày qua ta chỉ thấy ngươi ngồi thiền, chứ không hề diễn luyện.”
Diệp Viễn chỉ vào trán mình, nói: “Tất cả mọi diễn hóa đều ở trong này.”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Long Đằng, Diệp Viễn tiếp tục giải thích: “Thực ra sau khi ta tìm ra được phương pháp điều động lực lượng của Chân Long, ta đã luôn suy nghĩ làm thế nào có thể nắm bắt được Bàn Long Phá Thiên Chưởng. Sau đó ta phát hiện ra, khi tiền bối xuất chiêu, sẽ phát ra một loại ba động đặc biệt được phát ra trong một khoảng thời gian nhất định. Cho nên ta đoán rằng đây chính là điểm then chốt của Bàn Long Phá Thiên Chương. Và ta vẫn luôn tìm kiếm loại ba động này trong mấy ngày bế quan vừa qua.”
Long Đằng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… ngươi lại có thể cảm nhận được cả long ba?”
“Hóa ra cái đó gọi là long ba? Vậy thì đúng rồi!” Diệp Viễn cười nói.
Long Đằng hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tất cả võ kỹ của Long tộc đều xuất phát từ long ba. Có điều dựa vào sự mạnh yếu của võ kỹ, mà tần xuất rung động của long ba phát ra sẽ khác nhau mà thôi. Bàn Long Phá Thiên Chưởng là loại võ kỹ mạnh nhất của Long tộc, cho nên cường độ của long ba cũng đạt tới mức độ cấp thiên. Lần đầu tiên sử dụng long ba mà ngươi đã có thể phát chiêu với cường độ gần với cấp thiên!”
Nghe vậy Diệp Viễn chợt lặng người: “Hả… cái này rất khó sao?”
Mặt Long Đằng biến sắc khi nghe lời này của Diệp Viễn.
Nhìn thấy nét mặt lộ rõ vẻ lúng túng của Long Đằng, Diệp Viễn cũng đã ý thức được, hình như là điều đó cực kỳ khó.
“Ngươi biết ta đã phải mất bao nhiêu năm mới có thể tu luyện sóng ba lên tới thiên cấp không?” Long Đằng ngần ngại hỏi.
Diệp Viễn yếu ớt đáp lại: “Năm năm?”
Long Đằng suýt chút nghẹn thở.
Một lúc lâu sau mới định thần lại, trừng mắt nhìn Diệp Viễn nói: “Một trăm năm!”