Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 591: Chủ động xin ra trận.

Chương 591: Chủ động xin ra trận.
“Ngươi nói cái gì! Hạo Thiên Tháp… không còn nữa?” Tần Hồng Đào suýt nữa nhảy dựng lên.
Mặt Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền cũng biến sắc, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Diệp Viễn, chờ đợi lời giải thích từ hắn.
Mặc dù những người khác cũng rất lấy làm kinh ngạc, nhưng cũng không phản ứng thái quá như ba người Ninh Nhất Hiền bọn họ.
Thậm chí còn có một vài ánh mắt lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Dù sao thì Hạo Thiên Tháp cũng thuộc về tam tông, cho nên có mất hay không cũng chẳng hề liên quan tới bọn họ.
“Ông nội, sau khi Diệp Viễn từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra không bao lâu, đúng lúc mấy người chúng cháu định rời khỏi bí cảnh Hạo Thiên, đột nhiên thấy đất trời rung chuyển, Hạo Thiên Tháp lại cứ thể đội đất đi lên rồi bay thẳng lên trời!” Tần Nham tranh phần nói trước.
Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền cũng nhìn về phía đệ tử hậu bối của mình, chỉ thấy cả Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa cùng khẽ gật đầu.
Vì có sự làm chứng của đệ tử hàng đầu, cho nên sức thuyết phục càng cao.
Rất lâu sau, Ninh Nhất Hiền mới thở dài một tiếng: “Bỏ đi bỏ đi, thần vật như vậy không phải là thứ chúng ta có thể kiểm soát được. Trước mắt cũng không có thời gian để truy cứu việc này, chúng ta nên quay lại tiếp tục bàn bạc về việc làm thế nào để giải quyết chuyện của Xích Quang Thành đã. Diệp Viễn, ngươi quay về đúng lúc lắm, Cuồng Phong giới lúc này thế như chẻ tre, bọn chúng đã đánh tới Xích Quang Thành rồi, ngươi cũng nên đóng góp ý kiến của mình một chút đi. Đúng rồi, Hải lão đâu?”
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Hải lão nói người còn có việc khác, mọi việc ở đây ngài đứng ra làm chủ là được rồi.”
Nói xong, Diệp Viễn đi tới vị trí gần phía trước và ngồi xuống, còn bốn người đám Liễu Hồng bọn họ lại đứng phía sau hắn, chẳng khác nào các tuỳ tùng.
Hành động này của cả bốn người bọn họ khiến tất cả các lão tổ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Địa vị của cả bốn người bọn họ cao như vậy, cho dù tuỳ ý mang ra so sánh với trưởng lão Thần Du Cảnh của một vài tông môn, thì bọn họ cũng chẳng kém là bao.
Bởi với tài năng của bọn họ trong tương lai nhất định sẽ trở thành Thần Du Cảnh, thậm chí là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Cho nên không cần nói cũng biết sự kinh ngạc trong lòng tất cả mọi người ra sao khi thấy cả bốn người cùng đứng phía sau lưng Diệp Viễn như những tuỳ tùng như vậy.
Mặc dù cả bả người Ninh Nhất Hiền đều có một vài suy đoán, nhưng không ai nói gì và cũng làm như không thấy.
Còn những người khác, bọn họ chỉ biết rằng Thất Hải giữ bốn người đó ở lại, nhưng cũng không biết tại sao lại xảy ra cảnh tượng như lúc này.
“E hèm!” Ninh Nhất Hiền hắng giọng một tiếng rồi nói: “Diệp sư đệ túc trí đa mưu, bây giờ hắn cũng đã trở về rồi, ta sẽ thuật lại đơn giản tình thế của Bắc vực với hắn một lượt, xem hắn có cao kiến gì hay không!”
Diệp Viễn cũng không khách khí, liền nói: “Cảm phiền Ninh minh chủ!”
Cũng chỉ có một mình Diệp Viên mới được đích thân minh chủ của liên minh Vô Biên thuật lại một lượt tình hình chiến sự.
Tuy Diệp Viễn vẫn chỉ là một Hoá Hải Cảnh, nhưng đối với nhiều người có mặt ở đây, đã không có mấy ai xem hắn chỉ là lớp tiểu bối nữa.
Bởi tiềm lực của người thiếu niên này là quá lớn!
Tuy cả nghìn năm qua, cái tên của Đại Diễn Chân Quân vẫn còn chói lọi. Nhưng Diệp Viễn lại có thể tiến xa được hơn hẳn so với Đại Diễn Chân Quân ở trong Hạo Thiên Tháp, từ đó có thể thấy những thành công trong tương lai của hắn sẽ còn nhiều hơn nữa.
Hơn nữa sau lưng Diệp Viễn còn có nhân vật lớn như Vô Phương Thành và Thất Hải, trừ phi có thể khiến Diệp Viễn im hơi lặng tiếng mà chết, bằng không trong tương lai hắn sẽ trở thành nhân vật như thần phật ở chốn Vô Biên giới này.
Đám lão tổ này cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể làm ra những chuyện tự đào mộ chôn mình như thế được?
Ninh Nhất Hiền cũng không ngại phiền phức, đại thể thuật lại tình hình chiến sự một lượt.
Diệp Viễn không nói gì, chỉ im lắng ngồi nghe.
Tuy Ninh Nhất Hiền không nói quá chi tiết, nhưng bấy nhiêu đủ để Diệp Viễn thấy Vô Biên giới đang ở trong tình thế vô cùng bất lợi.
Hơn nữa từ những thông tin Ninh Nhất Hiền cố tình không nói rõ, Diệp Viễn cũng phát hiện ra rằng những lão già này vẫn còn rất coi thường võ giả Cuồng Phong giới, cho nên mới tạo ra tổn thất nghiêm trọng như vậy.
Những lão tổ này đều có tâm tư riêng, làm sao có thể hoà thành làm một để đối phó với Cuồng Phong Giới được chứ?
Thực ra Diệp Viễn cũng không lấy gì làm lạ, khi hắn sớm đã đoán được tình thế rối ren trong liên minh.
“Diệp lão đệ, không biết ngươi thấy cục diện trước mắt thế nào?” Cuối cùng, Ninh Nhất Hiền lên tiếng hỏi ý kiến của Diệp Viễn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Viễn, đều muốn nghe ý kiến của hắn ra sao.
Trong cả một tháng mơ mơ hồ hồ chiến đấu với võ giả Cuồng Phong giới, ngoại trừ việc biết võ giả Cuồng Phong giới rất mạnh ra thì bọn hắn không hề biết thêm chút gì về những thông tin khác.
Cuồng Phong giới đi tới đâu cũng đều chém giết sạch không chừa một ai, chính là vì không muốn tin tức bị truyền ra bên ngoài.
Nhìn bề ngoài liên minh Vô Biên có thế lực hùng hậu, nhưng trên thực tế vẫn chưa có tiếp xúc mấy lần với đội quân của Cuồng Phong giới.
Thế nhưng tình hình trước mắt của Xích Quang Thành không cho phép liên minh Vô Biên lùi bước nữa.
Diệp Viễn trầm tư suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: “Bắt buộc phải đánh Xích Quang Thành!”
Ninh Nhất Hiền cũng không cảm thấy quá bất ngờ, gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, đang định cho người của Hắc Viêm Tông tới đó chi viện thì vừa hay ngươi quay về.”
Lão tổ Hắc Viêm Tông được phen thót tim.
Nhưng lúc này, ai dám đứng ra phản đối, người đó lập tức trở thành kẻ địch của cả Vô Biên giới, và đương nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Diệp Viễn lãnh đạm nhìn sắc mặt lão tổ của Hắc Viêm Tông, rồi lắc đầu nói: “Để ta đi cho.”
Tất cả mọi người đều lặng người, sau đó cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!
Hành động này của Diệp Viễn nằm ngoài suy đoán của tất cả bọn họ.
“Ngươi? Ngươi… không thích hợp cho lắm đâu?” Ninh Nhất Hiền ngập ngừng nói.
Diệp Viễn là cháu ngoại của Nhậm Tinh Thuần, là hậu bối được Thất Hải coi trọng, và là tương lai của cả Vô Biên giới.
Nhân vật quan trọng như vậy, làm sao có thể xông ra tiền tuyến được, hơn nữa lại còn đi vào nơi nguy hiểm nữa?
Năm cánh đại quân của Cuồng Phong giới đã bao vây Xích Quang Thành, lúc này Xích Quang Thành chính là nơi tiền tuyến nguy hiểm nhất.
Thế lực của Cuồng Phong giới mạnh như vậy, nào có dễ dàng gì trong việc giữ thành?
Ngộ nhỡ Diệp Viễn có mệnh hệ gì, cả Nhậm Tinh Thuần và Thất Hải sẽ đều phát điên lên!
Diệp Viễn lại chỉ điềm đạm nói: “Có gì không thích hợp chứ. Không thể để mất Xích Quang Thành, một khi mất nó rồi, cũng coi như mất luôn một nửa giang sơn của Bắc vực. Tới lúc trăm họ lầm than, chúng ta có gánh nổi trách nhiệm không! Hơn nữa hiện giờ năm cánh quân của Cuồng Phong giới đã vây chặt Xích Quang Thành, một khi công được thành, sẽ có vô số võ giả phải chết uổng! Cho nên cho dù là thế nào, cũng phải giữ bằng được Xích Quang Thành! Ta thấy mọi người không ai có ý muốn đi, vậy nên ta xin đi thì có gì không thích hợp cơ chứ? Về phía Nhậm lão đầu và Hải lão mọi người không cần lo lắng, chuyện này là do ta tự quyết, nếu có xảy ra chuyện gì bọn họ cũng sẽ không tìm các người hỏi tội!”
Bị Diệp Viễn đoán trúng tim đen, Ninh Nhất Hiền có chút gượng gạo nói: “Diệp lão đệ hiểu nhầm rồi, ngươi là hy vọng của Vô Biên giới chúng ta, chuyện cần làm lúc này là phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh. Còn việc để bản thân đi tới chỗ nguy hiểm lúc này là chuyện không nên!”
Diệp Viễn cười nói: “Còn gì có thể giúp tăng nhanh sức mạnh hơn là lâm trận chiến đấu? Được rồi, ý ta đã quyết, minh chủ đại nhân không cần khuyên ngăn gì thêm.”
“Chuyện này… được rồi, ta sẽ phái thêm vài cao thủ nữa đi theo ngươi, tới lúc đó cũng dễ phối hợp hành động. Nếu chuyện không thành, ngươi hãy cố gắng bảo vệ lấy mình! Trong mắt ta, có mười Xích Quang Thành cũng không quan trọng bằng một mình ngươi!” Ninh Nhất Hiền chắc nịch nói.
Vừa rồi không phải Ninh Nhất Hiền nhiều lời, mà kể từ khi biết Diệp Viễn lên được tầng thứ tám, hắn đã có suy nghĩ giống Thất Hải.
Bởi có thể Diệp Viễn chính là người quyết định Vô Biên giới có thể đánh lui được Cuồng Phong giới hay không!
Ai ngờ Diệp Viễn lại xua tay nói: “Không cần, chỉ cần bốn người bọn họ đi cùng ta là được.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất