Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 592: Cáo biệt.

Chương 592: Cáo biệt.
“Chỉ có năm người các ngươi đi? Cái này có khác gì không cử người đi cơ chứ?”
“Năm người thì làm được trò trống gì? Diệp Viễn có mạnh, thì cũng sao có thể địch lại được với cả thiên binh vạn mã?”
“Không phải cứ vào được tầng thứ tám là không còn biết mình là ai? Bây giờ hắn có mạnh tới mấy cũng vẫn chỉ là một Hoá Hải Cảnh mà thôi. Cho dù hắn có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng Hồn Hải Cảnh ở Xích Quang Thành lại đông như quân nguyên, và ở đó cũng có không ít võ giả Hồn Hải Cảnh đỉnh phong!”
Câu nói vừa rồi của Diệp Viễn lập tức làm dấy lên sự phản đối.
Mặc dù mọi người đã sớm thừa nhận sức mạnh của Diệp Viễn, thế nhưng đại chiến giữa hai giới là chuyện khác hoàn toàn với trận đấu cá nhân.
Võ giả có mạnh tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ trở nên nhỏ bé khi đối diện với thiên binh vạn mã.
Cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng không thể nào đối phó nổi với cùng lúc nhiều võ giả như vậy!
Diệp Viễn lại nói chỉ cần năm người bọn họ đi tới đó, không phải đang làm trò cười hay sao?
“Diệp Viễn, đừng ngạo mạn như vậy! Ta biết ngươi rất có lòng tin đối với bản thân, nhưng cục diện của Xích Quang Thành lúc này là vô cùng bất lợi, tốt nhất ngươi nên dẫn thêm một vài người nữa đi cùng sẽ tốt hơn. Năm người các ngươi đi, căn bản là chẳng thể thay đổi được cục diện trận chiến này!” Ninh Nhất Hiền ra sức khuyên ngăn.
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng đã có dự tính riêng của mình trong chuyến đi lần này, người đông ngược lại sẽ càng không tiện. Xin minh chủ đại nhân hãy yên tâm, Diệp Viễn sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa. Nhưng có mấy chuyện ta hy vọng minh chủ đại nhân đồng ý.”
Thấy bộ dạng cố chấp của Diệp Viễn, Ninh Nhất Hiền biết có nói nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ đành nói: “Ngươi cứ nói.”
Diệp Viễn gật đầu nói tiếp: “Đa phần thành trì những vùng lân cận Xích Quang Thành đều đã bị thất thủ, giờ cũng đã bỏ hoang. Thế nhưng phía sau Xích Quang Thành vẫn còn hai thành trì quan trọng là Bình Dương Thành và Vĩnh An Thành. Nếu như đại quân của Cuồng Phong giới không có được Xích Quang Thành, rất có thể sẽ quay qua tấn công hai thành trì còn lại. Cho nên nhất định phải điều binh tới giữ hai toà thành này, một khi xảy ra chuyện, Xích Quang Thành rất có thể hoàn toàn rơi vào phạm vi ảnh hưởng của Cuồng Phong giới, lúc đó sẽ trở thành thành hoang thật sự.”
Ninh Nhất Hiền gật đầu đáp: “Ta biết rồi, còn gì nữa không?”
“Ngoài ra, chuẩn bị cho ta một chút dược liệu, ta sẽ phải dùng tới. Còn cụ thể là những loại dược liệu nào, lát nữa ta sẽ cho người đưa qua, trước sáng sớm ngày mai cần phải hoàn tất việc chuẩn bị!” Diệp Viễn nói.
“Chuyện luyện đan của liên minh đều do Nhậm thành chủ chịu trách nhiệm, ngươi cần bao nhiêu dược liệu cứ tới chỗ hắn lấy là được.” Ninh Nhất Hiền nói.
Diệp Viễn xua tay: “Ta không muốn làm phiền lão đầu ấy, chắc hẳn bây giờ lão đầu ấy đang bận luôn tay luôn chân. Được rồi, Diệp Viễn trở về Vô Phương Thành vẫn còn chưa kịp tới bái kiến phụ thân mẫu thân, vì vậy xin phép trở về phủ thành chủ trước.”
Nói rồi, hắn quay lại nói với bốn người đứng phía sau: “Ba người tạm thời ở lại, Liễu Hồng trở về phủ thành chủ với ta. Sáng sớm ngày mai, ba người các huynh mang theo dược liệu tập trung ở đại môn của phủ thành chủ.”
“Tuân lệnh!” Cả bốn người đồng thanh đáp.
Để ba người trong nhóm Tần Nham ở lại là để bọn họ cáo biệt với các vị trưởng bối.
Từ giờ về sau, họ sẽ trở thành tuỳ tùng của hắn, chứ không còn là những thiên tài cao ngạo được tôn sùng như trước nữa.
Sau khi Diệp Viễn rời đi, cuộc họp cũng coi như được kết thúc.
Vốn dĩ đang bàn bạc cử ai tới Xích Quang Thành, nào ngờ Diệp Viễn lại đứng ra nhận lấy trách nhiệm này.
Nhất là lão tổ của Hắc Viêm Tông, lúc này như đang mở cờ trong bụng, thậm chí còn cảm thấy biết ơn Diệp Viễn.
Ninh Nhất Hiền lại sắp xếp thêm vài việc khác, để các lão tổ tự mình chuẩn bị.
Đợi tới khi tất cả mọi người ra về hết, nét mặt Tần Hồng Đào trầm xuống, hỏi Tần Nham: “Nham Nhi, rốt cuộc chuyện Hạo Thiên Tháp là thế nào?”
Nhìn sắc mặc không chút thiện ý nào của Tần Hồng Đào cũng thấy rõ hắn đang rất tức giận với đứa cháu nội này.
Cháu mình lại dám giúp người ngoài nói dối, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận được.
Tuy Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không tin lời ba người Tần Nham nói.
Hạo Thiên Tháp đã có ở đó từ cả vạn năm nay, nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt, thì làm sao có thể bay đi một cách kỳ lạ như vậy?
Tần Nham cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy Tần Hồng Đào tức giận.
“Ông nội nguôi giận, tôn nhi không có ý lừa dối gì, chỉ là lúc đó không tiện nói thẳng ra. Thực ra không phải Hạo Thiên Tháp tự bay đi, mà là bị Diệp Viễn thu phục rồi. Từ giờ về sau, Hạo Thiên Tháp sẽ chỉ thuộc về một mình Diệp Viễn!”
Tần Nham từ tốn kể lại chuyện Diệp Viễn vượt qua tầng thứ chín và việc hắn lấy được Hạo Thiên Tháp, cả ba vị lão tổ đều cảm thấy chấn động khi nghe tin này.
Dù trong hàng vạn khả năng, bọn họ cũng không ngờ rằng Hạo Thiên Tháp lại chính là phần thưởng dành cho người vượt qua được tầng thứ chín!
Mất một lúc lâu sau, cả ba người bọn họ mới dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
Thế nhưng đúng lúc này, sự lo lắng chợt xuất hiện trên gương mặt của ba người bọn họ. Trước giờ Hạo Thiên Tháp là vật thuộc về tam tông, bây giờ lại thuộc quyền sở hữu của Diệp Viễn, đây là chuyện bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Hạo Thiên Tháp vốn là vật báu, làm sao nói không còn là không còn được?
Quách Đào Quần lại thở dài nói: “Lão tổ, không cần phải nghĩ nhiều, Hải lão có nhờ con chuyển lời lại với các vị.”
Ninh Nhất Hiền gật đầu nói: “Nói đi!”
“Hải lão nói, Hạo Thiên Tháp sẽ chỉ là thứ bỏ đi nếu để ở chỗ các vị, bởi các vị thậm chí còn không vượt qua được tầng thứ sáu! Nhưng Diệp Viễn là người có phúc lớn, bốn người bọn con sẽ không chịu thiệt khi đi theo đệ ấy! Có đệ ấy, Vô Biên giới sẽ không diệt vong! Đừng nghĩ tới việc làm điều bất lợi cho Diệp Viễn, bằng không đích thân Hải lão sẽ tới tìm ba người nói lý! Việc cần làm trước mắt chính là tập hợp được sức mạnh của các tông phái, đối phó với việc xâm lăng của Cuồng Phong giới!” Tần Nham chậm rãi nói.
Lời này của Tần Nham càng khiến ba vị lão tổ cảm thấy căng thẳng.
Dường như Thất Hải đã sớm đoán ra suy nghĩ này của bọn họ nên mới nhờ ba người Tần Nham chuyển lời lại. Hơn nữa tuy hắn không ở trong liên minh, nhưng cũng đã đoán ra tám chín phần nội tình bên trong, biết rõ tình trạng hiện giờ đang rối như tơ vò.
Lời cảnh cáo này tuy cũng không có gì, nhưng nếu ba người bọn họ dám làm càn, Hải lão cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Ninh Nhất Hiền là người giữ vững tâm lý nhất, cho nên đã thoát ra khỏi tâm trạng bất an, nhìn Quách Đào Quần nói: “Ba người các ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý đi theo Diệp Viễn chưa?”
Quách Đào Quần chợt quỳ sụp xuống, cúi đầu trước Ninh Nhất Hiền, nói: “Đào Quần sống là người của Thiên Võ Tông, chết cũng là ma của Thiên Võ Tông! Ngày sau công thành danh toại, Đào Quần nhất định sẽ khiến Thiên Võ Tông nở mày nở mặt, trở thành thế lực hàng đầu của Vô Biên giới chúng ta! Từ giây phút Diệp Viễn bước ra khỏi Hạo Thiên Tháp, Đào Quần đã biết đệ ấy là đối thủ mà cả đời đệ tử không thể nào vượt qua được. Đi theo đệ ấy, nói không chừng đệ tử còn có thể đạt được những thành công không thể ngờ tới!”
Ninh Nhất Hiền nhìn Quách Đào Quần bằng ánh mắt hết sức phức tạp, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng nói: “Được rồi, ngươi đi đi! Nhưng ta hy vọng ngươi nhớ kỹ câu nói ngày hôm nay, đừng khiến ta phải thất vọng!”
Ánh mắt Quách Đào Quần kiên định trả lời: “Lão tổ yên tâm, Quách Đào Quần tuyệt đối sẽ không quên!”
Tần Hồng Đào nhìn cháu nội của mình, nói: “Xem ra con cũng có suy nghĩ này?”
Tần Nham gật đầu, sau đó cũng quỳ lạy trước mặt Tần Hồng Đào. Doãn Yên Hoa cũng không ngoại lệ, quỳ xuống bái lạy Tĩnh Huyền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất