Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 619: Một kích mang theo phẫn nộ.

Chương 619: Một kích mang theo phẫn nộ.
“Bùm!”
Cuối cùng, Song Sắc Thiên Kiếp cũng đã giáng lên người Diệp Viễn, khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn.
Cho dù hiện giờ cơ thể của hắn đã vô cùng cường hãn, nhưng phải đối diện với thiên kiếp như vậy thì hắn cũng không chịu nổi.
Cả hải nguyên lực và hồn lực của hắn đều đã cạn kiệt, vì vậy khí tức của hắn lập tức hạ xuống cực điểm.
Song Sắc Thiên Kiếp lần thứ bảy hai, chỉ còn ba tia sét nữa là kết thúc!
Nhưng cả ba thiên kiếp này đều là những tia lôi kiếp khủng khiếp nhất.
Diệp Viễn vẫn chưa dùng tới nguyên lực vô danh trong cơ thể hắn, hắn có thể tiêu hao chỗ nguyên lực này để chống lại lôi kiếp.
Nhưng nguyên lực của hắn đã cạn khô, cho nên không thể nào chịu tổn thương do lôi kiếp gây ra.
Nhìn thấy Diệp Viễn trọng thương tới mức thổ huyết, hai chú cháu Thượng Quan Vân Dung đều tỏ ra phấn khích tới lạ thường.
“Ha ha ha, Diệp Viễn, vừa rồi không phải ngươi còn nói, để chúng ta thấy thế nào mới gọi là thiên tài chân chính sao? Có bản lĩnh, ngươi hãy độ qua lần lôi kiếp này cho chúng ta xem nào! Cả nguyên lực và hồn lực của ngươi đều đã không còn, tuy chỉ còn lại ba tia lôi kiếp, nhưng ba tia lôi kiếp này sẽ giết chết ngươi, ha ha ha!”
Thượng Quan Vân Dung cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Vừa lúc trước hắn còn không biết đâu là giới hạn của Diệp Viễn.
Rõ ràng hắn thấy nguyên lực của Diệp Viễn đã cạn kiệt, nhưng Diệp Viễn vẫn có thể chống đỡ trong một thời gian khá dài, điều này khiến hắn thấy cực kỳ khó lý giải.
Mãi tới khi Diệp Viễn trọng thương thổ huyết, hắn mới xác định được Diệp Viễn sắp không chịu đựng thêm được nữa.
Thượng Quan Vân Dung tin rằng cả thể lực lẫn tinh thần của Diệp Viễn lúc này đã đạt tới cực hạn, hắn không ngừng dùng lời lẽ của bản thân để đánh tan niềm tin của Diệp Viễn, khiến Diệp Viễn càng khó có thể độ qua Song Sắc Thiên Kiếp.
“Đúng thế! Ngươi muốn chứng minh ngươi là thiên tài, vậy thì ngươi hãy vượt qua ba Song Sắc Thiên Kiếp cuối cùng này đi! Ta muốn thấy sự ra đời của một thiên tài tuyệt thế! Ý… một thiên tài tuyệt thế lại phải thất bại giữa đường, thật đáng tiếc quá, ha ha ha...” Thượng Quan Lăng Vân ngầm hiểu ý, cũng lên tiếng chế nhạo.
Chỉ là tâm cảnh của Diệp Viễn cao hơn rất nhiều so với sự suy nghĩ của bọn họ, những lời công kích này nào đủ sức làm dao động lòng tin của hắn?
Diệp Viễn lúc này tâm trí rối bời, hắn đang ra sức dùng thần hồn kết nối với những văn tự màu vàng kim và hắc châu, nhưng bọn chúng lại không có chút phản ứng nào.
“Rẹt!”
Tia lôi kiếp thứ bảy mươi chín mang theo uy lực vô cùng đáng sợ giáng xuống.
Diệp Viễn cắn răng, sử dụng nguyên lực vô danh, lần nữa tung ra Viêm Động Chân Long Sát chống đỡ lại.
Đòn tấn công của Diệp Viễn đã đánh tan lôi kiếp màu trắng, nhưng lôi kiếp màu tím lại đánh thẳng vào thần hồn của hắn như không gặp phải đòn tấn công vừa rồi của hắn.
“Phụt!”
Thần hồn vô cùng cường đại của Diệp Viễn lại bị lôi kiếp màu tím đánh trúng, khiến hắn bị trọng thương, lại lần nữa phun ra một ngụm máu lớn.
Thế nhưng cả hắc châu và văn tự màu vàng kim trong thức hải của hắn đều không có chút phản ứng.
Thượng Quan Vân Dung nhảy dựng lên khi thấy Diệp Viễn vẫn có thể tung ra đòn tấn công lần nữa.
Rõ ràng nguyên lực của Diệp Viễn đã cạn kiệt, vậy hắn lấy đâu ra nguyên lực để thi triển võ kỹ được chứ?
“Thuấn phát võ kỹ! Vừa rồi là thuấn phát võ kỹ! Dung thúc, vừa rồi cháu bị thua là do chiêu thức này của hắn! Tên Diệp Viễn này nhất định vẫn còn quân át chủ bài khác, nên mới có thể thi triển ra thuấn phát võ kỹ!” Thượng Quan Lăng Vân đột nhiên kêu lên.
Thượng Quan Vân Dung nghiêm mặt lại, sao hắn lại không nhìn ra thuấn phát võ kỹ của Diệp Viễn chứ?
Nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng, tới lúc này Diệp Viễn vẫn còn quân át chủ bài!
“Yên tâm, hắn đã không còn cách nào để phòng ngự cho thần hồn. Theo tình hình lúc này, hắn chắc chắn sẽ không thể nào chống đỡ được hai tia lôi kiếp màu tím còn lại! Cho dù hắn có chống đỡ được, thì cũng sẽ bị trọng thương, tới lúc đó hắn sẽ chết chắc!” Thượng Quan Vân Dung nói.
Đúng lúc đó, lôi kiếp thứ tám mươi cũng đã giáng xuống.
Diệp Viễn lồm cồm bò dậy, ngửa cổ hét lớn, lại lần nữa tung ra một chưởng pháp.
“Rầm!”
Lôi kiếp màu tím lại không chút niệm tình đánh thẳng vào thần hồn của hắn, khiến vết thương của hắn càng trầm trọng hơn.
Thần hồn của Diệp Viễn lúc này cũng đã vô cùng uể oải, vì phải chịu vết thương quá nặng.
Theo tình trạng vết thương lúc này, hắn tuyệt đối không có khả năng độ qua Song Sắc Thiên Kiếp cuối cùng!
Song Sắc Thiên Kiếp cuối cùng cũng không lập tức giáng xuống ngay sau khi lôi kiếp lần thứ tám mươi kết thúc.
Vân kiếp trên trời lại như dày thêm một chút, giống như nó đang chuẩn bị cho lần thiên kiếp mạnh hơn!
“Vù!”
Chu Trường Trị đang định xông tới chỗ Diệp Viễn thì bị Sở Thạch kéo lại.
“Ngươi làm gì?” Sở Thạch tức giận nói.
“Đi cứu Diệp công tử! Cái mạng này của ta là do Diệp công tử ban cho, dù có phải chết, ta cũng sẽ cứu hắn ra!” Chu Trường Trị vừa khóc vừa nói.
“Bốp!”
Sở Thạch liền giáng cho hắn một cái bạt tai, tức giận nói: “Đồ ngu nhà ngươi! Ngươi chạy tới đó không những không giúp được gì cho Diệp công tử, mà ngược lại còn gây thêm phiền phức cho hắn! Ngươi chết cũng không sao, nhỡ ngươi không chết thì sao? Bên đó có cường giả Thần Du Cảnh, nếu như ngươi qua đó thất thủ bị bắt thì không phải trở thành gánh nặng cho Diệp công tử rồi sao?”
Chu Trường Trị ngẩn người, khóc lóc nói: “Vậy phải làm thế nào? Chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn Diệp công tử bị bọn chúng giết chết như thế được.”
“Đợi thêm lát nữa, ta hiểu tính khí của Diệp huynh lắm, hắn sẽ không dễ dàng chịu thua đâu, có lẽ vẫn còn có cơ hội trở mình! Thiên kiếp cũng chỉ có thể dựa vào mình hắn, chúng ta tới đó cũng không có tác dụng gì. Đợi Diệp huynh độ qua thiên kiếp rồi chúng ta cùng xông tới!” Doãn Yên Hoa trước giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này cũng đã mở lời.
Theo tình hình lúc này, cho dù Diệp Viễn có độ qua thiên kiếp cũng chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Đến lúc đó, rất cần tới sự trợ giúp của bọn họ.
Cho dù chỉ đối phó cầm cự được với cường giả Thần Du Cảnh trong giây lát, thì bọn họ cũng cảm thấy xứng đáng.
Vết thương của Diệp Viễn rất nặng, vết thương nặng đến mức khiến hắn không thể đứng dậy nổi.
Hắn đã cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào đứng lên được.
“Lẽ nào lần trùng sinh này của ta lại còn không độ qua được thiên kiếp của Hồn Hải Cảnh sao? Không! Ta không cam tâm!” Diệp Viễn thầm gào thét trong lòng.
Kiếp trước hắn sống tới hàng trăm năm, tới cuối cùng vẫn là thân tẫn đạo tiêu.
Kiếp này, Diệp Viễn đã hạ quyết tâm, phải đi ngược lại với thiên mệnh!
Hôm nay, là lần đầu tiên hắn khiêu chiến trước mặt thiên đạo!
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ thiếu một bước cuối cùng!
Một tia lôi kiếp cuối cùng mà thôi!
“A... !”
Cùng với tiếng gào thét này, hắn đã dùng toàn bộ khí lực của bản thân để đứng dậy, chỉ tay thẳng lên trời: “Lão tặc thiên, tới luôn đi! Có giỏi thì đánh chết ta luôn đi!”
Dường như đáp lại lời của Diệp Viễn, cuối cùng thiên kiếp thứ tám mốt cũng đã giáng xuống sau một hồi chuẩn bị!
“Bàn Long… Phá… Thiên… Chưởng!”
Diệp Viễn dùng chút khí lực cuối cùng, tung ra đòn tấn công cuối cùng! Đòn tấn công khiêu chiến với thiên đạo này còn chứa cả sự phẫn nộ của hắn!
Chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng này đã phá tan giới hạn của bản thân hắn, và là chiêu mạnh nhất so với tất cả các chiêu thức trước đó.
Con Thanh Long mang theo tiếng gầm bi phẫn bay thẳng lên trời, tiếng gầm của nó dường như là tiếng hét từ tận sâu trong tâm can của Diệp Viễn.
Bàn Long Phá Thiên Chưởng phá tan lôi kiếp cuối cùng, sau đó xuyên qua những tầng mây, đánh thẳng tới kiếp vân.
“Rầm!”
Kiếp vân cuồn cuộn giữa trời lại bị Diệp Viễn đánh tan lần nữa!
Thế nhưng, đòn tấn công này của Diệp Viễn… vẫn không thể chặn được tia lôi kiếp màu tím đang giáng xuống!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất