Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 621: Nhất chưởng oanh sát!

Chương 621: Nhất chưởng oanh sát!
Thượng Quan Vân Dung vô cùng lo lắng, cho dù hắn ta có chạy thế nào, cũng không thoát khỏi Bạch Quang.
Tốc độ của Bạch Quang quá đáng sợ, khiến mọi cố gắng của hắn đều vô dụng.
Công kích của hắn không tài nào chạm tới một cọng lông của Bạch Quang, còn Bạch Quang lại không buông tha cho hắn, làm hắn không có cơ hội chạy thoát.
Luận về lực đạo, Bạch Quang vẫn kém hơn Thượng Quan Vân Dung, vì dù sao hắn cũng đã từng là cường giả Thần Du Cảnh tầng ba.
Thế nhưng Bạch Quang không hề đối đầu trực diện với hắn mà luôn sử dụng chiến thuật quấy rối gây hỗn loạn.
Mục đích của nó là kéo dài thời gian.
Bên phía nhóm người của Sở Thạch, bọn họ càng đánh càng hăng, vốn dĩ bọn họ cũng không ôm hy vọng gì khi xông vào trận chiến, ai ngờ đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu thú tới giúp bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy niềm hạnh phúc tới quá bất ngờ.
“Ha ha, ta nói Diệp công tử sẽ không sao mà? Đi theo Diệp công tử, kiểu gì cũng có đường sống!” Sở Thạch cười lớn nói.
“Đã quá! Vừa rồi các ngươi có nghe thấy không, Diệp công tử nói sẽ lấy mạng tên cường giả Thần Du Cảnh kia trong vài phút. Nhưng hắn là cường giả Thần Du Cảnh cao cao tại thượng đấy, Diệp công tử cũng chỉ vừa mới đột phá lên Hồn Hải Cảnh đã có thể giết chết được cường giả Thần Du Cảnh!” Chu Trường Trị hứng khởi nói.
“Lợi hại!” Tiền Tứ một kiếm đâm xuyên qua một võ giả Hồn Hải Cảnh, nhưng miệng vẫn không quên đưa ra một lời tán dương.
Đột nhiên, Thượng Quan Vân Dung gào lên một tiếng: “Con hổ chết tiệt nhà ngươi, có dừng lại không hả? Là do ngươi ép ta đấy!”
“Bùm!”
Khí thế của Thượng Quan Vân Dung chợt bạo phát, từng tia sáng màu đỏ toả ta từ trên người hắn ta.
“Thị Huyết Thuật!”
Trước khí thế bạo phát của Thượng Quan Vân Dung, cả tốc độ và lực công kích của hắn đều được nâng lên một tầm cao mới!
Tuy hắn ta không đột phá cảnh giới, nhưng sức chiến đấu lại được tăng lên!
Quan trọng hơn là, tốc độ của hắn được tăng nhanh một cách chóng mặt, lúc này đã theo kịp với tốc độ của Bạch Quang!
Bạch Quang cũng không ngờ Thượng Quan Vân Dung vẫn còn chiêu bài này, nhất thời bị hắn dồn ép tới mức phải liên tục lùi bước.
Trận đánh giữa bọn họ diễn ra trong chớp nhoáng, với thị lực của người bình thường không thể nào theo kịp tốc độ của hai bọn họ.
“Bịch!”
Một chưởng này của Thượng Quan Vân Dung đã đánh Bạch Quang bay ra xa, nhưng hắn không quay lại tiếp tục trận chiến, mà nhân lúc này co giò tháo chạy.
“Ha ha ha, Diệp Viễn, chúng ta có đường biên giới sát nhau, đợi ngày nào đó ta khôi phục trạng lại thái tốt nhất, ta sẽ tới tìm ngươi!” Thượng Quan Vân Dung từ xa nói vọng lại một câu.
Bạch Quang bất giác cảm thấy ảo não khi thấy bóng dáng của Thượng Quan Vân Dung ở phía xa.
Nhưng lúc này dù nó có tăng tốc tới cỡ nào cũng không đuổi kịp Thượng Quan Vân Dung.
Ngay lúc Thượng Quan Vân Dung đang đắc ý, một giọng nói như truyền từ địa ngục vang lên bên tai ông ta.
“Sốt sắng bỏ chạy thế làm gì? Ta đã độ qua Song Sắc Lôi Kiếp rồi, vẫn còn chưa kịp qua chào hỏi ngươi nữa kìa!”
Da đầu Thượng Quan Vân Dung tê dại, giọng nói này không phải là của Diệp Viễn thì còn là của ai khác nữa?
Hắn ta quay ngoắt người lại, nhưng lại không thấy bóng dáng của Diệp Viễn đâu.
“Đừng tìm nữa, ta ở đây này.” Diệp Viễn bình thản nói.
Thượng Quan Vân Dung giật bắn người, lại lần nữa quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Viễn đang đứng trước mặt.
Không biết Diệp Viễn đã chạy tới chỗ hắn từ lúc nào.
Tâm trạng của Thượng Quan Vân Dung tụt xuống tận đáy vực, nếu Diệp Viễn đã có thể chạy tới trước mặt hắn, chứng tỏ thân pháp của Diệp Viễn đã có thể vượt qua hắn!
E là cũng không còn cơ hội tháo chạy nữa!
Chỉ là hắn vẫn không thể hiểu được, Diệp Viễn vừa rồi cũng chỉ mới đột phá lên Hồn Hải Cảnh tầng một...
Hả? Không đúng!
Diệp Viễn lại có thể đột phá lên Hồn Hải tầng ba!
Thượng Quan Vân Dung đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mặt biến sắc, trầm giọng nói: “Nguyên Linh Cửu Biến!”
Diệp Viễn lãnh đạm cười nói: “Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết đấy, không sai, đúng là Nguyên Linh Cửu Biến. Bây giờ, còn có di ngôn nào không? Ừm… dù sao thì ta cũng không giúp ngươi hoàn thành đâu.”
Thượng Quan Vân Dung đen mặt, hung hãn nói: “Muốn giết ta? Vậy cũng phải giữ chắc răng trong miệng mới được!”
Thượng Quan Vân Dung không can tâm chấp nhận điều này, lập tức tập trung một lượng lớn nguyên lực thiên địa.
Cho dù cảnh giới của hắn bị giáng xuống, nhưng Thượng Quan Vân Dung vẫn là cường giả Thần Du Cảnh, cho nên thanh thế của hắn vẫn rất đáng sợ!
“Thị Huyết Ma Chưởng!”
Một đòn tấn công đáng sợ nhằm thẳng về phía Diệp Viễn!
Diệp Viễn cũng rất điềm tĩnh xuất chiêu, dường như không để ý tới chiêu thức vừa rồi của Thượng Quan Vân Dung.
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Cự long màu đỏ mang theo uy lực khủng khiếp bay thẳng tới Thượng Quan Vân Dung.
Chưởng này không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần so với lúc Diệp Viễn còn ở Hoá Hải Cảnh, thậm chí nó còn mạnh hơn cả Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Sự kinh ngạc hiện rõ lên trong đáy mắt Thượng Quan Vân Dung, bởi cự long cứ thể nuốt chửng chưởng lực của hắn, sau đó liền nhào tới phía hắn ta.
“Bùm!”
“A! Diệp Viễn, ngươi muốn bỏ chạy ư, không dễ dàng vậy đâu!” Trước khi chết, Thượng Quan Vân Dung vẫn cố vùng vẫy hét lên.
Viêm Động Chân Long Sát không chút niệm tình đánh thẳng lên người hắn, ngay tức khắc biến hắn ta ra tro!
Uy lực của chưởng này cường hãn vô cùng!
Đúng lúc này, một luồng hắc khí bay tới trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhăn mặt, xua tay định phá tan luồng khí này.
Thế nhưng luồng hắc khí này lại như không thấy nguyên lực của hắn, mà bám dính luôn vào lòng bàn tay hắn, tạo thành một ấn ký màu đen.
Diệp Viễn cau mày, tự nhủ: “Lời nguyền! Thượng Quan Vân Dung này đúng là chết rồi cũng không yên!”
“Đại ca! Ta… xin lỗi.” Lúc này Bạch Quang cũng đã chạy tới bên cạnh Diệp Viễn, áy náy nói.
Diệp Viễn chỉ cười đáp: “Không sao, vừa đúng thời gian ta cần, ngươi đã làm tốt lắm rồi! Thật không ngờ, luyện hoá hổ cốt xong ngươi lại đã đột phá lên cấp bốn đỉnh phong! Thêm một bước nữa là ngươi có thể độ kiếp hóa hình rồi!”
“Ha ha, huynh không biết khi ta vừa thấy hổ cốt ta đã kích động như thế nào đâu! Đối với nhân loại, hổ cốt của Hắc Viêm Hổ cấp bốn đỉnh phong cũng chỉ để luyện chế một vài đan dược, nhưng với ta mà nói, lại như bảo bối trong thiên hạ! Khi nhìn thấy nó, ta đa không ngần ngại mà chạy tới cướp ngay.” Bạch Quang nói.
Diệp Viễn bất giác bật cười khi nghĩ tới cảnh tượng Bạch Quang chạy ra cướp hổ cốt.
“Được rồi, nếu như ngươi đã đột phá lên cấp bốn đỉnh phong thì đợi tới khi ta tìm được đủ dược liệu sẽ giúp ngươi luyện chế Hoá Hình Đan, hỗ trợ ngươi đột phá lên tầng năm!” Diệp Viễn nói.
Bạch Quang nghe vậy phấn khích nhảy chồm lên, nói: “Ha ha, ta biết đại ca là tốt nhất! Đa tạ đại ca!”
Diệp Viễn cười nói: “Còn khách sáo vậy với ta sao? Vừa rồi nếu như không phải ngươi xuất hiện đúng lúc, sợ là bây giờ ta cũng không thể đứng ở đây!”
Trong lúc Diệp Viễn và Bạch Quang hàn huyên, võ giả Cuồng Phong Giới nhìn thấy cường giả Thần Du Cảnh bên phía mình bị giết chết, cho nên bọn họ cũng không còn tâm trạng chiến đấu, nhanh chóng tháo chạy toán loạn.
Nhóm người Sở Thạch lúc này cũng tề tựu lại, Diệp Viễn thấy bọn họ liền chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
Sở Thạch vội vàng nói tỏ ý không dám nhận lấy nói: “Diệp công tử nào có thể nói như vậy được chứ? Cái mạng này của bọn ta đều là do Diệp công tử cứu, không có ngươi bọn ta không thể nào chạy thoát khỏi Xích Quang Thành được! Hơn nữa bọn ta tới đây cũng có giúp được cái gì đâu, ngược lại còn để Diệp công tư cười chê rồi.”
Diệp Viễn cười nói: “Được rồi, mọi người cũng không cần khách khí. Nơi này cũng không tiện ở lại lâu, thành chủ đại nhân, Sở Thạch, mấy người mau chóng dẫn theo các võ giả rời khỏi Xích Quang Thành!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất