Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 622: Cấm Khu Chết Chóc

Chương 622: Cấm Khu Chết Chóc
Lời này của Diệp Viễn không khỏi khiến bọn họ lặng người.
“Diệp công tử, ngươi nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngươi không cùng bọn ta quay về sao?” Sở Thạch ngạc nhiên hỏi lại.
Diệp Viễn giơ ấn ký màu đen trong lòng bàn tay cho mọi người nhìn, rồi lắc đầu nói: “Thượng Quan Vân Dung trước khi chết đã để lại cho ta lời nguyền thần hồn, cường giả Thần Du Cảnh của Cuồng Phong Giới nhất định sẽ dựa vào lời nguyền này để tìm đến ta. Và có lẽ bọn chúng cũng đang trên đường tới đây rồi, nếu bây giờ ta đi cùng mọi người, mọi người cũng sẽ bị vạ lây. Mục tiêu của bọn chúng là ta, chỉ cần không đi cùng ta, mọi người có thể thuận lợi thoát khỏi nơi này.”
Mọi người ai nất bất giác cảm thấy rợn người khi nhìn vào ấn ký màu đen trong tay Diệp Viễn.
“Nhưng nếu một mình ngươi đi, không phải còn nguy hiểm hơn sao?” Chu Trường Trị lo lắng nói.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng thông báo cho liên minh, để bọn họ cử cường giả tới phối hợp cùng chúng ta!” Tần Nham nói.
Diệp Viễn lắc đầu, đáp: “Không kịp nữa rồi! Được rồi, không nói nhiều, mọi người nhanh chóng lên đường, ta tự có cách tránh được sự truy lùng của bọn chúng.”
Chu Trường Trị vẫn đang định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Sở Thạch ngăn lại: “Chúng ta đi theo Diệp công tử, cũng chỉ gây cản trở cho công tử mà thôi, một mình hắn đi nói không chừng còn an toàn hơn. Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Sau khi mọi người rời đi, Viên Phi đưa Thượng Quan Lăng Vân tới trước mặt Diệp Viễn: “Thiếu gia, tên này xử lý thế nào?”
Diệp Viễn bình thản nói: “Giết!”
Thượng Quan Lăng Vân mặt biến sắc, hung hăng nói: “Diệp Viễn, cho dù ngươi giết chết ta, ngươi cũng không được chết yên ổn đâu! Lời nguyền thần hồn mà Dung thúc để lại cho ngươi, thì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể, cũng sẽ bị gia chủ giết chết!”
Diệp Viễn nghiêm mặt nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đây cũng chỉ là một lời nguyền thần hồn cỏn con mà thôi, phiền thì cũng có phiền một chút, nhưng không đủ để lấy mạng của ta.”
Ngay sau đó, Viên Phi liền xử lý gọn Thượng Quan Lăng Vân, thiên tài của Cuồng Phong Giới lại chịu kết cục như vậy.
“Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Bạch Quang hỏi.
“Rừng Sâu Vô Biên!” Diệp Viễn trả lời không chút do dự.

Trên linh chu cách Xích Quang Thành cả trăm vạn dặm, trong lòng bàn tay của Đinh Lương đột nhiên xuất hiện một ấn ký màu đen.
Nhìn thấy ấn ký màu đen này, hai hàng lông mày của Đinh Lương bất giác cau lại.
“Đây là lời nguyền thần hồn của Thượng Quan Vân Dung, hắn sớm biết Thượng Quan Văn Duệ cử ta tới truy sát Diệp Viễn, cho nên đã để ấn ký này tới chỗ ta! Xem ra, Thượng Quan Vân Dung và Lam Thuận đều chết rồi. Lẽ nào là Diệp Viễn giết hai ngươi bọn họ? Không phải chứ? Theo thông tin trước đó gửi về, Diệp Viễn có lẽ đang độ kiếp đột phá lên Hồn Hải Cảnh, cho dù hắn có đột phá thành công cũng không thể nào là đối thủ của Thượng Quan Vân Dung mới phải! Lẽ nào nói, còn có người mạnh hơn ở Xích Quang Thành? Nếu đúng là như vậy, tại sao lại không có chút tin tức gì từ bên đó truyền tới?”
Đinh Lương suy đi tính lại vẫn không tài nào hiểu được, tình hình lúc này ở bên phía Xích Quang Thành ngày càng trở nên mờ mịt hơn.
Ấn ký này chỉ là một dạng cảm ứng rất mơ hồ, chứ nó không tài nào truyền tải hết mọi thông tin.
Dựa vào ấn ký này, Đinh Lương có thể tìm ra được Diệp Viễn, nhưng hắn cũng không biết đối tượng mà hắn đuổi theo có phải là Diệp Viễn hay không.
Song từ thông tin mà hắn có được, Diệp Viễn vẫn là người khả nghi nhất.
“Không lo mấy chuyện này nữa, chỉ cần bắt được người đó, sẽ biết kẻ đó là ai! Hy vọng người đó là đúng là Diệp Viễn, sẽ giúp ta đỡ tốn công sức! Đáng tiếc trận chiến bên đó cũng đã tới thời khắc quan trọng, lại không ngừng điều động người tới, thật đúng là phiền phức mà! Diệp Viễn ơi là Diệp Viễn, ngay từ ban đầu ta đã biết ngươi không phải dạng tầm thường, nhưng sự trưởng thành của ngươi đã quá nhanh rồi đấy!”
Đột nhiên Đinh Lương cau mày, hắn phát hiện Diệp Viễn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về hướng nam.
“Ha ha, muốn chạy? Nào có dễ dàng như thế chứ? Có ấn ký lời nguyền này, thì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.”
Đinh Lương cho linh chu chạy nhanh hơn, đuổi theo về hướng nam.

Đối với loài người mà nói, Rừng Sâu Vô Biên là nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có đủ sức mạnh, vẫn có thể vượt qua được.
Nhưng bên trong Rừng Sâu Vô Biên có một khu vực được gọi là Cấm Khu Chết Chóc, cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng không dám đi qua đó, bất kể là đi dưới đất hay bay trên trời.
Khu vực đó chiếm một vị trí rất rộng, song khu vực này lại có đường biên giới.
Bắc Vực cách xa vạn dặm về phía nam, tại đó lại chính là biên giới của Cấm Khu Chết Chóc này.
Cấm Khu Chết Chóc này có bán kính mười vạn dặm, bên ngoài khu vực này mới là nơi con người có thể sinh sống.
Đương nhiên, độ sâu của Rừng Sâu Vô Biên không chỉ có mười vạn dặm, cho nên khu vực con người có thể tiến vào là rất lớn.
Bằng không mà nói, Nam Bắc Vực sẽ không bao giờ nối liền với nhau.
Còn mục tiêu lúc này của Diệp Viễn lại chính là Cấm Khu Chết Chóc!
Tuy không biết Cuồng Phong Giới sẽ phái người như thế nào tới truy sát hắn, nhưng Diệp Viễn dám khẳng định, người đó ít nhất phải là cường giả Thần Du Cảnh trung kỳ.
Bất luận ra sao, thì khi phải đương đầu với một cường giả như vậy, hắn cũng khó mà địch lại nổi.
Nếu muốn sống, hắn chỉ còn cách tìm đường sống trong cõi chết!
Diệp Viễn đã cho thu linh chu lại khi đi tới khu vực ba ngàn dặm.
Linh chu chủ yếu tập trung về mặt tốc độ, cho nên sức phòng ngự của nó thường rất yếu, một khi tiến vào lãnh địa của yêu thú cấp cao, rất dễ gặp phải sự tấn công của những loài yêu thú biết bay. Nếu vì thế mà để thuyền bị hỏng, sẽ lợi bất cập hại.
Diệp Viễn di chuyên rất nhanh trên cả chặng đường vừa rồi.
Có Bạch Quang đi cùng hắn, cho nên bách thú đều quỳ phục trước uy lực của nó.
Uy phong đó, chính là phong phạm của chúa sơn lâm!
“Ha ha, đã!”
Cơ thể của Bạch Quang tuy đã lớn hơn, nhưng tâm tính nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Nó cảm thấy thích thú khi trêu đùa những yêu thú cấp thấp hơn.
Diệp Viễn thấy vậy cười nói: “Bạch hổ các ngươi là chúa muôn loài, còn ngươi nhìn bộ dạng đáng buồn cười của ngươi xem!”
“Ha ha, đại ca, là huynh không biết đấy thôi, ta và mẹ sống trong Rừng Sâu Vô Biên cũng không dễ dàng gì. Nếu như không phải gặp được huynh, thì ngay cả Thất Sắc Lưu Vân Mãng ta cũng không đánh lại được chứ đừng nói cái gì mà chúa của muôn loài! Còn bây giờ ta đã mạnh hơn trước rất nhiều, cho nên khi quay lại Rừng Sâu Vô Biên, ta sẽ khiến tất cả những loài đã từng ức hiếp ta phải quỳ phục trước ta!”
Bạch Quang tuy vừa cười vừa nói, nhưng trong câu nói vừa rồi cũng chất chứa biết bao sự thê lương.
Diệp Viễn nghe những lời này của Bạch Quang, cũng xúc động vô cùng.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Bạch Quang, trông nó chẳng khác nào con mèo con.
Nhưng sau vài năm, Bạch Quang đã trở thành chúa tể trăm loài.
Nó quay lại Rừng Sâu Vô Biên là muốn tìm lại vị trí của mình, cũng là lẽ đương nhiên.
“Ừm, sau này huynh đệ chúng cùng nhau trưởng thành, phải để tất cả những kẻ đã từng ức hiếp chúng ta, đều phải quỳ phục trước mặt chúng ta.” Diệp Viễn cũng khẳng khái nói.
“Ha ha, điều đó là đương nhiên! Ta là thần thú cộng thêm thực lực và tài trí của huynh, ai thấy chúng ta mà không bái phục cho được!” Bạch Quang cười lớn nói.
“Diệp Viễn, hoá ra chính là ngươi! Là ngươi giết chết Thượng Quan Vân Dung, ngươi cũng giỏi đấy! Nhưng hôm nay ngươi sẽ không gặp may như lần trước đâu?”
Đúng lúc này, Đinh Lương cũng đã đuổi kịp sau cả chặng đường truy đuổi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất