Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 624: Một ván cược!

Chương 624: Một ván cược!
“Bùm!”
Đinh Lương tung ra một chưởng, đánh tan một cây cổ thụ bên cạnh, có thể thấy cơn thịnh nộ trong hắn nhiều tới mức nào.
Trăm tính vạn tính, hắn cũng không ngờ được rằng Diệp Viễn lại có Độn Không Lôi Bộc Phù!
Nếu cứ như vậy không những không thể bắt được Diệp Viễn, ngược lại còn khiến bản thân bị thương.
Trước đó hắn còn thề sống thề chết nói lần này Diệp Viễn sẽ không thoát được, kết quả là lại để Diệp Viễn chạy mất.
Phải đối diện với lớp sương mù dày đặc, Đinh Lương có chút do dự.
Hắn biết, sau màn sương này chính là cấm địa của võ giả nhân loại. Cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong, một khi bước vào Cấm Khu Chết Chóc này cũng chưa chắc đã có thể thoát ra được.
Ừm… nói đúng ra thì có vào ắt sẽ có ra, chẳng qua khi đi ra chỉ còn là cái xác.
Dựa vào tư liệu Cuồng Phong Giới thu thập được, Cấm Khu Chết Chóc là nơi đáng sợ nhất ở Vô Biên Giới, ngay cả Phòng Hoàng bệ hạ cũng không dám bước tới đây.
Trước khi đi, Triệu Thiên Dận đã nhiều lần dặn dò bọn họ hai điều.
Một là không được khiêu khích yêu thú ở Rừng Sâu Vô Biên, và quan trọng nhất là tuyệt đối không được tiến vào trong Cấm Khu Chết Chóc!
Hai là phải giết chết Diệp Viễn!
Bây giờ cả hai việc này lại đang chồng chéo lên một cách thần kỳ.
Vậy… liệu Cấm Khu Chết Chóc này có thể giết chết được Diệp Viễn hay không?
Đinh Lương nghĩ, đến cả Phong Hoàng bệ hạ còn không dám vào nơi này, ắt hẳn Diệp Viễn cũng sẽ không thể sống sót mà thoát khỏi đây được đi?
Đột nhiên Đinh Lương nghĩ ra điều gì đó, đưa tay ra nhìn vào ấn ký trong lòng bàn tay, bất giác mặt không khỏi biến sắc, hắn lại mất cảm ứng với ấn ký của Diệp Viễn!
Cấm Khu Chết Chóc này quá quỷ dị, lại có thể ngắt được cảm ứng giữa hai ấn ký của lời nguyền thần hồn!
Lời nguyên thần hồn này bám dai như đỉa. Chỉ cần người bị trúng lời nguyền không chết, thì sẽ không có cách nào có thể xoá bỏ được lời nguyền này.
Cường giả Thần Du Cảnh tầng tám như Đinh Lương cũng không có cách nào cắt đứt được loại cảm ứng này, nhưng Cấm Khu Chết Chóc này lại có thể làm được điều đó!
“Mặc kệ, ta ngồi đây ôm cây đợi thỏ! Tên tiểu tử này cũng tà môn khôn lường, ngộ nhỡ hắn lại có thể thoát ra được thì cũng sẽ khó xử lý! Mà thôi dù sao chỉ cần hắn ra khỏi Cấm Khu Chết Chóc này, thì cho dù có đi tới đâu ta cũng có thể cảm ứng được!”
Đinh Lương nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Bạch Quang, ngươi ở đâu?”
Trong làn sương mù, Diệp Viễn không ngừng gọi tên Bạch Quang, thế nhưng không một lời đáp lại.
Trước mắt hắn chỉ là một vùng mờ mịt, không nhìn rõ thứ gì.
Mãi tới khi hắn đi cả một ngày trong màn sương mù này, hắn cũng đã xác định được hai chuyện.
Thứ nhất, hắn và Bạch Quang đã lạc mất nhau!
Thứ hai là… hắn lạc đường rồi!
Màn sương này dường như là vô cùng vô tận, đi thế nào cũng không thấy lối ra.
Với những gì Diệp Viễn được biết, hắn cũng không biết màn sương mù này là thứ gì.
Nhưng có một chuyện Diệp Viễn có thể xác định được, đó chính là màn sương này lại đang hút nguyên lực trong cơ thể hắn!
Một ngày một đêm, Diệp Viễn không làm gì, nhưng nguyên lực của hắn lại chỉ còn lại hai phần ba!
Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, chỉ trong vòng ba ngày nguyên lực trong cơ thể hắn sẽ cạn sạch.
Diệp Viễn không quá lo lắng trước tình huống này, bởi lần này hắn đã mang theo đủ đan dược bên người, nên hoàn toàn có thể kéo dài thời gian.
Nhưng điều Diệp Viễn lo lắng là, hắn sẽ bị trầm luân trong màn sương dày đặc này.
Đây mới là chuyện đáng sợ!
Đám sương này dường như không hề tiêu tan, nó chỉ toát lên vẻ chết chóc và im lặng, như thế cả thế giới chỉ còn lại một mình Diệp Viễn… và màn sương mù này.
Cảm giác này thật khiến con người ta thấy tuyệt vọng!
Chẳng trách người của Vô Biên Giới lại gọi đây là Cấm Khu Chết Chóc, cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong có bước vào đây, đối diện với màn sương vô cùng vô tận như vậy sợ rằng cuối cùng cũng sẽ phải phát điên.
Cho dù là có thần thông cái thế, cũng không tìm được chỗ để phát tiết.
Hơn nữa, nếu càng tiêu hao nguyên lực, thì chết càng nhanh!
Trong màn sương mù này, cho dù đi tới đâu, tất cả mọi cảnh sắc đều như nhau, đều chỉ là một khoảng không mịt mờ, cho nên không thể nào phân biệt được chỗ vừa đi qua là nơi nào.
Trong hoàn cảnh như vậy, có muốn thoát ra khỏi màn sương mù này cũng là điều không thể!
Hai ngày đã trôi qua, Diệp Viễn vẫn đang dò dẫm đi không có chủ đích, đi mãi đi mãi thì trước mắt vẫn chỉ là một vùng vô định.
Lúc này, Diệp Viễn ăn một viên đan dược vào để khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Thế nhưng nguyên lực của hắn vẫn chỉ còn lại hai phần ba.
Sau hai ngày, Diệp Viễn quyết định không đi tiếp nữa.
Hắn đột nhiên dừng lại, ngồi xuống xếp bằng chân, bắt đầu quan sát quyết tự “Lâm” !
“Màn sương mù ở đây không phải là trận pháp, nhưng ta lại cảm giác bản thân lại như mất đi cảm nhận phương hướng! Hai ngày vừa rồi tưởng đã đi được rất xa, nhưng thực ra cũng chẳng đi được tới đâu! Cho dù tâm cảnh của ta vẫn được duy trì trong Tâm Lặng Như Nước cũng không thể phá giải được đám sương mù này. Nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách đột phá tâm cảnh mới có thể tìm ra đường thoát!”
Tuy ở trong đây không phải chiến đấu với ai, nhưng sương mù lại chính là đối thủ lớn nhất của Diệp Viễn!
Cấm Khu Chết Chóc, quả đúng là danh bất hư truyền!
Với tu vi của Diệp Viễn mà đi hai ngày hai đêm vẫn không tìm được lối ra.
Thế nhưng sâu trong tiềm thức của Diệp Viễn lại có cảm giác, hắn vẫn đang ở chỗ cũ!
Phát hiện ra điều này là nhờ có Tâm Như Chỉ Thuỷ.
Có thể thấy nếu như không có cảnh giới tâm cảnh cao, thì cho dù tu vi có cao tới mấy, cũng sẽ chỉ còn đường chết!
Cho dù tâm cảnh của Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới rất cao, nhưng cũng phải mất tới hai ngày để mơ hồ cảm nhận ra được một chút!
Như vậy cũng đủ để thấy tên của tuyệt cảnh này không phải chỉ là hư danh.
Sự đáng sợ của Cấm Khu Chết Chóc này, chắc chắn sẽ còn vượt xa mọi khó khăn kể từ sau khi Diệp Viễn được trọng sinh.
Bởi khó khăn lần này mà hắn gặp phải nằm ngoài sự hiểu biết sau khi được tái thế.
Thứ khiến con người sợ hãi nhất chính là những thứ chưa biết, ngay cả Diệp Viễn cũng không ngoại lệ!
Khi đã loại trừ tất cả mọi khả năng nằm trong kiến thức mà hắn biết, cũng là lúc hắn phải đối diện với trở ngại lớn nhất.
Cho dù Diệp Viễn mơ hồ cảm nhận được điều này, nhưng hắn cũng không biết cảm giác đó của bản thân có đúng hay không.
Song kể cả cảm giác của Diệp Viễn là đúng, Diệp Viễn cũng không biết hắn có thể đột phá tâm cảnh trước khi dùng hết chỗ đan dược hồi phục này hay không!
Tất cả mọi thứ vẫn đều là một ẩn số!
Lúc này Diệp Viễn cũng không còn sự lựa chọn, hắn chỉ có thể đánh cược một ván!
Cược rằng cảm giác đó của hắn là đúng!
Đương nhiên, cũng chỉ có Diệp Viễn mới có thể làm như vậy, bởi nếu đổi lại là võ giả khác, cho dù là Triệu Thiên Dận có đích thân tới đây cũng chưa chắc hắn đã có cơ hội để đặt ván cược này.
Cảnh giới của bọn họ có cao đi chăng nữa, nhưng không có ai có cảnh giới tâm cảnh cao được bằng Diệp Viễn.
Theo suy đoán của Diệp Viễn, chỉ dựa vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước sẽ không đủ để xua tan được đám sương mù này.
Cũng tức là nói, hắn bắt buộc phải đột phá lên tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch!
Thế nhưng loại tâm cảnh này, ngay cả ở Thần Vực cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Hơn nữa Diệp Viễn cũng không biết rõ, tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước của hắn lúc này đã đạt tới đạt tới độ viên mãn hay chưa.
Ngộ nhỡ hắn đột phá thành công, nhưng lại vẫn chưa đạt tới tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, há không phải nực cười lắm sao.
Tóm lại, tất cả mọi chuyện này đều cần phải đánh cược một phen!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất