Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 625: Tâm Như Bàn Thạch, bát phong bất động!

Chương 625: Tâm Như Bàn Thạch, bát phong bất động!
Diệp Viễn đang chạy đua cùng thời gian!
Hắn nhất định phải thành công kết ra được thức thứ hai quyết tự “Lâm” trước khi dùng hết chỗ đan dược này!
Thủ ấn đầu tiên đã khó như vậy rồi, huống hồ là thủ ấn thứ hai.
Hơn nữa khác với lần quan sát trước, cứ cách ba ngày Diệp Viễn phải tạm dừng quan sát một lần, để phục dụng đan dược nhằm khôi phục lại nguyên lực.
Để nguyên lực cạn kiệt trong thời gian dài sẽ gây tổn hại rất lớn cho hải nguyên lực, khiến cảnh giới bị tụt giảm, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Thủ ấn thứ hai được sinh ra từ thủ ấn thứ nhất, thế nhưng cách kết ấn lại không hề thuận lợi chút nào.
Thời gian hai ngày đã qua đi, thế nhưng đến cả kết ấn cơ bản nhất Diệp Viễn cũng không làm được.
Thứ Diệp Viễn quan sát được chỉ là một thủ ấn rất mơ hồ, căn bản không có cách nào kết được ấn.
Để kết được ấn cho dù chỉ thiếu một bước rất nhỏ thôi, cũng sẽ gây ra thất bại.
Còn Diệp Viễn lúc này ngay cả bước cơ bản nhất cũng không làm được!
Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ đẩy nhanh tốc độ tiêu hao nguyên lực của Diệp Viễn mà thôi.
Ở trong màn sương dày đặc này, Diệp Viễn chỉ có thể dùng đan dược để không ngừng khôi phục nguyên lực.
Cũng chính vì vậy mà tốc độ sử dụng đan dược của Diệp Viễn cũng tăng lên rất nhiều.
Tới ngày thứ năm, số đan dược của Diệp Viễn chỉ còn lại một nửa!
Với tốc độ này, nhiều nhất Diệp Viễn cũng chỉ có thể duy trì được trong năm ngày!
Trải qua nhiều phong ba bão táp, tâm cảnh của Diệp Viễn cũng đã trở nên khác trước rất nhiều.
Cho nên hắn dùng số đan dược này không chớp mắt, cứ như đan dược của hắn là vô hạn vậy.
Còn tinh thần của hắn lúc này đều tập trung vào quan sát quyết tự “Lâm” !
Ngày thứ năm, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã có chút cải thiện trong kết ấn!
Trong ngày thứ năm này, Diệp Viễn tỏ ra chuyên tâm hơn rất nhiều.
Thủ ấn thứ hai quyết tự “Lâm” cũng đã rõ ràng hơn.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, thời gian còn lại, Diệp Viễn phải dồn toàn lực tạo ra thủ ấn này mới có thể đi tới bước quan trọng nhất!
Quá trình ngưng kết thủ ấn không hề đơn giản, mỗi lần kết ấn, dường như có một nguồn năng lượng vô hình đẩy hai tay của hắn ra.
Diệp Viễn không hề nao núng trước những khó khăn này, bởi lúc này hắn đã cảm nhận được rõ, tâm cảnh của bản thân đã được nâng lên.
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba...
Tới ngày thứ tư, Diệp Viễn cuối cùng cũng đã phá vỡ mọi rào cản, hoàn thành thủ ấn thứ hai!
“Bùm!”
Tâm cảnh của Diệp Viễn dường như bắt đầu được khơi thông, trở nên sáng tỏ thông suốt.
Ngay lúc này, Diệp Viễn cảm giác thần hồn của mình đã vượt qua điểm then chốt.
Cảm giác này khiến hắn cảm thấy lâng lâng, cực kỳ vui vẻ thoải mái!
Giây phút này, Diệp Viễn cảm thấy cả thế giới đã khác trước.
Cảm giác này dường như không có từ ngữ nào có thể miêu tả được!
Nếu như bắt buộc phải dùng lời nào để miêu tả, chắn cũng chỉ có thể là “thấy núi mà không phải núi”.
(Thấy núi chẳng phải núi, thấy nước chẳng phải nước: Đây là giai đoạn sau khi ta đã trưởng thành. Kinh nghiệm trong cuộc sống hàng ngày đã làm cho cái nhìn của ta trở nên phức tạp - nào là âm mưu xảo trá, nào là khẩu thì tâm phi, nào là miệng lưỡi hai đầu… những tánh hư tật xấu của con người đã làm ta thay đổi hẳn những cái nhìn nguyên thủy. Dần dần ta không còn tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe, và từ đó trở nên nghi ngờ, do dự, suy ngẫm và lưỡng lự trong mỗi bước đi trên đường đời!
“Hoá ra đây chính là Tâm Như Thạch Bàn sao? Tâm Như Thạch Bàn, bát phong bất động! Mặc cho được - mất, khen - chê, tốt - xấu, khổ đau - hạnh phúc xoay vần, nhưng tâm cảnh vẫn không suy chuyển vì ngoại cảnh.”
Diệp Viễn cảm thấy nhận thức của bản thân về thế giới này đã vượt xa trước đây rất nhiều.
Đây là một cảnh giới mới!
Diệp Viễn mở to hai mắt, màn sương mù trước mặt vẫn dày đặc như cũ, dường như vẫn không có gì biến chuyển.
Hắn khẽ mỉm cười, sau đó lại nhắm mắt.
Nếu như dùng mắt không thể nhìn thấy màn sương này, vậy hãy dùng tâm để nhìn!
Diệp Viễn tiến về phía trước, chỉ khác một điều là hắn đi theo sự chỉ dẫn của trái tim.
Ngày thứ mười, Diệp Viễn lại mở mắt lần nữa, màn sương mù trước mặt đã biết mất, còn hắn đang ở trong một cánh rừng.
“Hả? Đây là... Rừng Sâu Vô Biên? Không đúng… lẽ nào… đằng sau màn sương mù này lại là Rừng Sâu Vô Biên?”
Tuy cảch sắc không khác là bao so với Rừng Sâu Vô Biên, nhưng Diệp Viễn đã nhanh chóng tìm ra được điểm khác biệt giữa chúng, đó chính nguyên lực thiên địa ở đây rất dồi dào, nhiều hơn hẳn so với bên ngoài!
Có thể nói, nguyên lực thiên địa ở bất kỳ nơi nào ở Vô Biên Giới cũng đều không bằng ở đây!
Với kiến thức thường thức của Diệp Viễn có thể khẳng định một điều, nguyên lực thiên địa ở bất cứ tiểu thế giới nào cũng đều không bằng ở nơi đây!
Nếu có thể tu luyện ở đây, tốc tộ sẽ vượt xa bên ngoài rất nhiều!
Diệp Viễn không ngờ rằng, Vô Biên Giới lại có một nơi như vậy.
Diệp Viễn hứng khởi chậm rãi đi về phía trước.
Hắn không đi quá xa, nhưng lại nhìn thấy có rất nhiều linh dược cấp bốn, hơn nữa đều là những linh dược quý hiếm, nơi này đúng là địa bảo!
Đương nhiên Diệp Viễn cũng không chút khách khí mà thu những linh dược cấp bốn này cho vào trong túi.
Linh dược cấp bốn, đúng là thứ bây giờ hắn đang cần.
Ở bên ngoài kia linh dược cấp bốn vốn luôn được coi là vật trân quý, vì thế Diệp Viễn không thể dễ dàng mà bỏ qua như trước kia được.
Huống hồ hắn còn là một luyện dược sư, cho nên thấy thuốc hái thuốc chính là bệnh nghề nghiệp của hắn.
Trong lúc Diệp Viễn đang hái thuốc, bất chợt xuất hiện chuyện phát sinh!
Một dải lụa đột nhiên ác liệt mà quỷ dị xuất hiện sau lưng hắn, định ra đòn đánh lén!
Đến một nơi lạ lẫm, tất nhiên Diệp Viễn không thể nào buông lỏng cảnh giác.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn duy trì tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, xung quanh có bất kỳ động tĩnh gì đều không thoát khỏi tầm quan sát của hắn.
Không phải Diệp Viễn không muốn sử dụng Tâm Như Bàn Thạch, mà là vì hắn mới đột phá không lâu, hơn nữa trước khi đi ra khỏi màn sương mù hắn đã phải hao tổn quá nhiều tâm lực, cho nên không có cách nào để duy trì trạng thái của Tâm Như Bàn Thạch trong thời gian dài.
Đúng lúc này, Diệp Viễn như có mắt sau lưng, hắn đột nhiên di chuyển, tránh đòn tấn công vừa rồi.
Thế nhưng dải lụa kia lại bám lấy hắn như hình với bóng, lơ lửng giữa không trung sau đó chuyển tới một góc khuất, rồi lại lần nữa cuốn về phía Diệp Viễn.
Trong lòng Diệp Viễn có chút kinh ngạc, tuy hắn vẫn chưa nhìn ra là ai đang đánh lén hắn, nhưng hắn có thể khẳng định người đó có thực lực không thua kém gì hắn!
Và đương nhiên Diệp Viễn cũng không có ý định lùi bước, mượn lực né tránh để kéo giãn khoảng cách, ngay sau đó hắn liền tung ra một quyền.
Viêm Động Chân Long Sát mang theo dư chấn rất lớn, lập tức khiến dải lụa đó rung động theo.
“Ồ?” Bên trong khu rừng vọng ra một giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ nghi ngờ, đương nhiên là bởi bất ngờ trước thực lực của Diệp Viễn.
Sau đòn công kích này, Diệp Viễn cau mày, lẩm bẩm một mình: “Yêu tộc hoá hình?”
Yêu tộc hoá hình chính là chỉ sự biến đổi của yêu thú cấp năm!
Yêu thú hoá thành hình người, nếu như bọn chúng không chủ động phóng thích yêu nguyên thì chỉ nhìn bề ngoài sẽ không thể nào phát hiện ra được. Bọn chúng trà trộn sống cùng với con người, và cũng chẳng mấy khác biệt so với những người bình thường.
Thế nhưng một khi thi triển võ kỹ, bọn chúng lập tức sẽ hiện nguyên hình.
Tuy yêu thú và người đều tu luyện nguyên lực, thế nhưng hệ thống tu luyện lại khác nhau hoàn toàn.
Yêu thú chuyển nguyên lực thiên địa vào trong yêu đan, nguyên lực được luyện ra gọi là yêu nguyên, và yêu nguyên này có sự khác biệt rất lớn với nguyên lực của võ giả, cho nên rất dễ để phân biệt.
Trong lòng Diệp Viễn có chút bồn chồn, không phải đen đủi đến mức vừa vào đã gặp phải yêu thú đang trong giai đoạn biến hình đấy chứ?
“Tại hạ đã đi nhầm quý địa chứ không hề cố ý, vẫn mong vị đạo hữu hiện thân gặp mặt!” Diệp Viễn chắp tay hành lễ về một hướng.
Quả nhiên sau đòn tấn công vừa rồi, Diệp Viễn đã đoán ra vị trí của đối phương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất