Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 626: Nhiều lần khiêu khích.

Chương 626: Nhiều lần khiêu khích.
Khi thấy ba bóng người từ trên cây đại thụ to lớn nhẹ nhàng lướt xuống, Diệp Viễn không khỏi lác mắt trầm trồ.
Ba người bọn họ ai nấy đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, người phàm gặp mặt ắt sẽ bị khuynh đảo.
Ngay cả Diệp Viễn nhìn thấy bọn họ, cũng không dám tin bọn họ lại là do yêu tộc hoá thành.
Một nữ tử tuyệt sắc trừng mắt nhìn Diệp Viễn, tức giận nói: “Nhân loại tự tiện đi vào Thần Cấm Yêu Vực của chúng ta, giết không tha!”
Diệp Viễn nghe vậy thì cau mày, vì để tránh sự truy sát của Đinh Lương nên hắn mới vào đây, mặc dù biết làm vậy là không đúng nhưng vừa gặp mặt đã đòi đánh đòi giết thật sự khiến Diệp Viễn cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa nhìn thái độ của ba người bọn họ, cũng không mấy thiện cảm gì, sợ rằng hắn có giải thích thế nào, bọn họ nghe cũng không lọt tai.
“Ba vị cô nương có thể nghe ta giải thích đã được không?” Diệp Viễn không từ bỏ, nén giận nói.
Dù sao thì hắn cũng đang ở trong địa bàn của người khác, có thể không động tay động chân thì sẽ hạn chế tới mức không phải động tay động chân.
Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn nâng cao cảnh giác, hắn vừa vào đã gặp ngay ba yêu thú hóa hình, rốt cuộc là do vận khí của bản thân, hay thực lực của yêu thú ở đây đều cường đại như vậy?
“Không cần giải thích nhiều nữa! Cho dù ngươi có nói gì, một khi đã đi vào Thần Cấm Yêu Vực đều chỉ có một con đường chết mà thôi! Ta cho ngươi cơ hội, tự ra tay đi!” Nữ tử đó nói.
Diệp Viễn nghe vậy, bất giác càng cau chặt mày hơn.
Nữ tử này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng luôn tỏ ra kiêu ngạo cao cao tại thượng như vậy thật khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tính khí Diệp Viễn cũng không tốt, khi nghe nữ tử đó bảo mình tự kết liễu bản thân là hắn biết chuyện này không thể thương lượng được nữa.
Đúng lúc định phát tiết, một nữ tử khác trông có vẻ ít tuổi hơn đứng bên cạnh liền ra mặt khuyên can: “Ngọc Lãnh tỷ tỷ, người này chắc cũng có điều khó nói, chi bằng chúng ta nghe hắn giải thích trước đã?”
Nữ tử tuyệt sắc có tên Ngọc Lãnh đó quả quyết nói: “Có gì khó nói chứ? Ngọc Thư, lẽ nào muội quên lời dặn của lão tổ rồi hay sao? Nếu nhân loại bước chân vào Thần Cấm Yêu Vực, đều phải giết không tha!”
“Điều này...”
“Hừ! Tuy không biết hắn làm sao có thể vượt qua được Phệ Nguyên Mê Vụ, nhưng nếu đã vào được đây rồi, chúng ta buộc phải theo lời dặn của lão tổ giết chết hắn!”
Nữ tử tên Ngọc Lãnh hiển nhiên là người không thông tình đạt lý, luôn miệng đòi đánh đòi giết, cũng chính vì thế càng khiến lửa giận trong Diệp Viễn lớn hơn.
“Ha ha, hay cho đạo lý gặp là giết của các ngươi! Ta cũng muốn xem xem, ngươi giết ta như thế nào!” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Ngọc Lãnh coi thường Diệp Viễn, cũng lạnh lùng cười đáp lại: “Ngươi cho rằng có thể thể tránh đòn tấn công vừa rồi của ta, thì có thể chạy thoát được sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là tên tiểu tử vừa đột phá lên Hồn Hải Cảnh mà thôi, thật không biết trời cao đất dày! Bỏ đi, nếu ngươi đã không muốn tự mình động thủ, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn!”
Không nhìn thấy Ngọc Lãnh có bất kỳ hành động gì, chỉ thấy dại lụa lại lần nữa bay về phía Diệp Viễn một cách kỳ lạ.
Chỉ là lần này, cho dù là về góc độ hay tốc độ, đều được nâng cấp.
Hiển nhiên, nàng ta cũng thừa nhận thực lực của Diệp Viễn, cho nên đã ra đòn mạnh hơn.
Diệp Viễn chỉ lạnh lùng cười, sử dụng Huyền Dĩnh Kiếm!
“Vạn Vũ Kiếm Nhận!”
Vạn thanh trường kiếm nhanh chóng thành hình, lao tới muốn cắt nát dải lụa!
Hiện tại Diệp Viễn đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh, Tụ Nguyên Ngưng Hình đối với hắn là chuyện quá dễ dàng, cho nên có thể thi triển những võ kỹ như Vạn Vũ Kiếm Nhận bất kỳ lúc nào.
Mà uy lực của kiếm nhận lúc này cũng đã được cải thiện rất nhiều, nó thể hiện rõ ngay từ ngoại hình của thanh kiếm.
“Keng keng keng...”
Sức mạnh của yêu thú cấp năm cường đại vô cùng, Vạn Vũ Kiếm Nhận của Diệp Viễn tuy mạnh, nhưng không thể nào cắt đứt được dải lụa của Ngọc Lãnh, chỉ thấy những âm thanh như tiếng kim loại va vào nhau phát ra.
Tuy không cắt đứt được dải lụa, nhưng Vạn Vũ Kiếm Nhận của Diệp Viễn lại có thể từng bước đẩy lùi bước tiến của nó.
Nhìn thấy loại vũ khí trong tay Diệp Viễn mạnh như vậy, cuối cùng Ngọc Lãnh cũng nghiêm nét mặt lại.
Vị thiếu niên nhân loại đứng trước mặt nàng, hình như không tầm thường chút nào!
Nàng vốn cho rằng Diệp Viễn chỉ là võ giả thiên tài bình thường, và chỉ đơn giản là người có thể chiến đấu vượt cấp.
Thế nhưng theo tình hình thực tế thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Vừa rồi nàng chưa dùng hết sức, nhưng đòn công kích vừa rồi cũng có thể dễ dàng giết chết một võ giả Hồn Hải Cảnh tầng chín. Thế nhưng lại không thể đánh lại một tên tiểu tử Hồn Hải Cảnh tầng một?
Ai ngờ tên tiểu tử mới chỉ Hồn Hải tầng một này lại có thể từng bước đẩy lùi nàng!
Diệp Viễn cau mày nói: “Một nữ tử như ngươi lại không chịu nói lý lẽ, còn ép ta nữa, ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngọc Lãnh cũng chỉ vừa mới bước vào giai đoạn hóa hình mà thôi, tính ra cũng còn không bằng Thượng Quan Vân Dung đã bị giáng hai tiểu cảnh giới, cho nên Diệp Viễn dư sức đối phó với nàng ta.
Chỉ là lúc này Diệp Viễn vẫn chưa biết rõ tình hình, nên cũng không muốn tạo phiền phức cho bản thân, hơn nữa tuy rằng ba người này là yêu tộc, nhưng lại đều là những cô nương sắc nước nghiêng trời, vì thế Diệp Viễn cũng đành nhẫn nhịn. Bằng không nếu Ngọc Lãnh hết lần này tới lần khác khiêu khích Diệp Viễn như vậy thì hắn đã giết chết nàng ta từ lâu rồi.
Thế nhưng Ngọc Lãnh lại cảm thấy vô cùng tức cười khi nghe những lời này của Diệp Viễn.
Nàng thừa nhận Diệp Viễn rất mạnh, mạnh hơn cả trong tưởng tượng của nàng.
Thế nhưng nếu nói hắn có thể vượt cả một đại cảnh giới để đánh bại nàng, thì cho dù có bị đánh chết Ngọc Lãnh cũng không chịu tin điều này.
“Hỗn xược! Nhân loại thấp hèn, lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy! Mau nộp mạng ra đây!”
Ngọc Lãnh kiều diễm ra lệnh, dải lụa lại lần nữa bay lên!
“Ngọc Lĩnh Phi Kiếm!”
Lần này, Ngọc Lãnh đã sử dụng tới lực lượng cấp năm, dải lụa được tiếp thêm yêu nguyên cực mạnh lập tức duỗi thẳng rồi phi về phía Diệp Viễn.
Thấy vậy Diệp Viễn quyết tâm sẽ dạy cho tiểu cô nương này một bài học, để nàng biết Diệp thiếu gia hắn không dễ đụng vào!
“Bùm!”
Khí thế của Diệp Viễn bạo phát, đột phá thẳng lên Hồn Hải tầng ba!
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Diệp Viễn thi triển thực lực thật sự của hắn, tức khắc khiến cho Ngọc Lãnh phải biến sắc mặt.
Chưởng này quá mạnh!
Mạnh tới mức có thể giết chết nàng ngay tức khắc!
Nàng không thể ngờ rằng, một thiếu niên Hồn Hải tầng một, lại có thể giết chết được yêu tộc cấp năm.
Chuyện này là thế nào?
Yêu thú hóa hình cấp năm được gọi là yêu tộc, còn nếu dưới cấp bốn thì gọi là yêu thú, từ đó có thể thấy sự khác biệt giữa hai cảnh giới là quá lớn!
Và đây là khoảng cách khó có thể vượt qua!
Thế nhưng người thiếu niên đứng trước mặt nàng, lại có thể vượt qua được!
Mạnh!
Quá mạnh!
Con Thanh Long của Diệp Viễn dễ dàng cắt đứt dải lụa của Ngọc Lãnh, rồi phi thẳng tới chỗ nàng.
“A! Đừng làm hại Ngọc Lãnh tỷ tỷ!”
Tiểu cô nương tên Ngọc Thư lại đứng chắn trước mặt Ngọc Lãnh, định đỡ đòn tấn công này thay nàng ta!
Diệp Viễn cũng bị bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này, vội vàng hất ngược tay, để Thanh Long lao tới một cây đại thụ to bằng mười người ôm.
“Rầm!”
Cây đại thụ đó lập tức bị đốn đổ.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Ngọc Lãnh sớm bị doạ sợ mất mật, lúc này nào còn dám ngông cuồng kiêu ngạo.
Nếu vừa rồi nàng trúng phải chưởng này, cho dù không bị giết chết thì cũng khó tránh khỏi bị trọng thương.
Nàng nào biết, Diệp Viễn vẫn chưa dùng hết sức, bằng không chắc chắn nàng sẽ phải chịu cảnh ngọc nát hoa tàn!
Cũng vì có ấn tượng tốt với vị tiểu cô nương tên Ngọc Thư trước đó đã đứng ra nói đỡ cho hắn vài lời, cho nên hắn mới di chuyển hướng tấn công.
Nếu không, hắn nhất định phải để tiểu cô nương tên Ngọc Lãnh kia lĩnh đủ.
“Long… long tộc?” Ngọc Lãnh không dám tin mà thốt lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất