Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 627: Ngọc Diện Tiên Hồ.

Chương 627: Ngọc Diện Tiên Hồ.
Tới tận bây giờ Ngọc Lãnh vẫn cảm thấy run sợ, nàng nhìn Diệp Viễn bằng vẻ mặt vô cùng kinh động.
Còn Ngọc Thư vẫn đang ngơ ngác, cảm kích nhìn Diệp Viễn.
Nàng biết vừa rồi Diệp Viễn đã di chuyển chưởng lực, bằng không bây giờ nàng đã biến thành một cái xác rồi.
“Ngọc Lãnh tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói cái gì? Long tộc?” Ngọc Thư hiếu kỳ hỏi lại.
Ngọc Lãnh vẫn chưa hết bàng hoàng sau đòn công kích vừa rồi. Mãi tới khi Ngọc Thư lên tiếng hỏi, nàng mới định thần lại.
Không sai, đòn công kích vừa rồi của Diệp Viễn, chắc chắn là lực lượng của Chân Long!
Nhưng làm sao một tên tiểu tử nhân loại lại có thể sử dụng được lực lượng của Chân Long?
Yêu tộc là loài có phân bậc tôn nghiêm, tứ đại thần thú là dòng tộc đứng đầu trong chuỗi.
Đối diện với Long tộc, những yêu thú cấp thấp còn lại không dám ngẩng đầu, kể cả khi cảnh giới của bọn chúng có cao hơn Long tộc đi chăng nữa.
Cũng giống như Bạch Quang, ở trong Rừng Sâu Vô Biên này cho dù nó có đi tới đâu, cũng không cần phải ra tay đánh giết với ai, vạn thú bái phục, chỉ bởi huyết mạch thần thú chảy trong người nó!
Trong yêu tộc, uy lực của huyết tộc còn có tác dụng hơn cả cảnh giới.
“Không sai! Ta đã từng cùng đại trưởng lão đi tới Thánh Địa, cho nên đã từng được cảm nhận uy lực của Long tộc, loại uy lực đó giống hệt với hắn! Nhưng… nhưng hắn chỉ là một tên tiểu tử nhân loại, làm sao lại có thể là Long tộc được?” Ngọc Lãnh thất thần, lắp bắp nói.
Ngọc Thư kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, hỏi: “Đại ca ca, ngươi… ngươi là người của Long tộc sao? Nếu như ngươi là người của Long tộc thì đương nhiên có tư cách đi vào Thần Cấm Yêu Vực.”
So với Ngọc Lãnh lạnh lùng vô tình, Diệp Viễn có ấn tượng rất tốt với Ngọc Thư, bằng không vừa rồi hắn cũng không nương tay.
Thấy Ngọc Thư hỏi vậy, Diệp Viễn cũng không chút khách khí đáp lại: “Nói đúng thì cũng có thể đúng, mà nói không đúng thì cũng có thể là không đúng. Rốt cuộc là thế nào thì tuỳ vào các ngươi. Nhưng nếu như các ngươi vẫn còn muốn giết ta, ta cũng sẽ không nương tay nữa đâu!”
Trong ba người bọn họ, Ngọc Lãnh là người lớn tuổi nhất, cho nên chuyện này được định đoạt ra sao, đều do nàng quyết định.
Sau một hồi chấn động, cuối cùng Ngọc Lãnh cũng định thần lại, nói với Diệp Viễn: “Chuyện này… Vị huynh đệ này, chuyện của ngươi Ngọc Lãnh ta cũng không thể nào quyết định được, vừa rồi đã đắc tội, mong ngươi bỏ qua cho. Theo quy tắc của Thần Cấm Yêu Vực chúng ta, tuyệt đối không được để nhân loại bước vào nửa bước, còn chuyện ngươi vào trong này, các trưởng lão cũng đã biết. Việc đi đâu về đâu vẫn nên đợi bọn họ đưa ra quyết định. Hay là… tiểu huynh đệ ngươi đi cùng chúng ta quay về trong tộc một chuyến?”
Nhìn thấy thanh thế vừa rồi của Diệp Viễn, nàng tự biết bản thân không phải là đối thủ của Diệp Viễn, vừa rồi nếu như không phải Diệp Viễn nương tay, thì lúc này nàng nào có thể đứng ở đây được nữa?
Còn chuyện Diệp Viễn tiến vào Thần Cấm Yêu Vực, đương nhiên các trưởng lão trong tộc cũng đã biết, cho nên Ngọc Lãnh mới đưa ra lời mời này.
Diệp Viễn cũng vì rất hiếu kỳ với nơi được gọi là Thần Cấm Yêu Vực này, cho nên liền gật đầu nói: “Được, ta đi cùng các ngươi!”

Không khí trên cả chặng đường vô cùng kỳ quái, Ngọc Lãnh vừa sợ lại vừa đề phòng Diệp Viễn, cho nên luôn trong trạng thái căng thẳng, giống như đang đương đầu với đại địch.
Diệp Viễn cũng biết suy nghĩ này của nàng, nhưng hắn không thèm để tâm.
Còn Ngọc Thư lại khác hoàn toàn, dường như nàng vô cùng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, cho nên trên cả chặng đường nàng không ngừng hỏi hết điều này tới điều khác.
Diệp Viễn cũng không từ chối điều gì, kể cho Ngọc Thư nghe về thế giới bên ngoài kia.
Đã mấy lần Ngọc Lãnh định xen vào cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, thế nhưng lại bị ánh mắt có chút hung dữ của Diệp Viễn ngăn lại.
Tiến vào trong tộc của ba tỷ muội Ngọc Lãnh, Diệp Viễn mới biết bản thể của ba người bọn họ là gì.
Vừa vào trong tộc, Diệp Viễn lập tức bị một đám hồ ly vây chặt lấy.
Diệp Viễn cũng không xa lạ gì đối với loài hồ ly này, bọn chúng được gọi là Ngọc Diện Tiên Hồ!
“Ngọc Lãnh tỷ tỷ, nam nhân này là ai vậy? Cũng đẹp trai đấy!”
“Ngọc Lãnh tỷ tỷ, hình như nam nhân này là nhân loại? Theo quy định của Thần Cấm Yêu Vực chúng ta, không phải đã nói thấy người là phải giết sao? Nhưng đẹp trai như vậy mà phải chết cũng hơi phí!”
“Ngọc Lãnh tỷ tỷ, hắn cũng đẹp trai đấy, hay là để hắn lại cho muội đi!”
Những Ngọc Diện Tiên Hồ này vẫn chưa thể biến hoá thành người, nhưng về cơ bản đều là yêu thú cấp bốn.
Nhìn thấy những Ngọc Diện Tiên Hồ này, trong lòng Diệp Viễn cũng rất kinh ngạc.
Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ này cũng quá cường đại rồi đi? Một nhóm tiểu hồ ly đi ra, song lại đều có tu vi cấp bốn hậu kỳ, chỉ còn cách hóa hình một bước.
Diệp Viễn hiểu biết rộng, hắn biết tuổi của những con Ngọc Diện Tiên Hồ này cũng không quá lớn so với tộc của bọn chúng.
Xem ra, thực lực của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ này sợ rằng là mạnh hơn cả ở Vô Biên Giới!
Cũng chính vì vậy, Diệp Viễn cũng có chút hiếu kỳ trước những người được gọi là trưởng lão trong tộc này.
Rốt cuộc những người này sẽ có thực lực ra sao?
“Ha ha, các ngươi đều thích ca ca cũng không vấn đề gì, nhưng đợi sau khi hoá thành người rồi hẵng tới tìm ca ca! Các ngươi vẫn còn non quá!” Diệp Viễn dùng thú ngữ thông dụng cười hi hi giao tiếp với bọn chúng.
Nghe vậy, tất cả bọn chúng bao gồm cả Ngọc Lãnh, Ngọc Thư đều ngẩn người.
Vốn dĩ đám yêu hồ này chỉ vì thấy Diệp Viễn ưa nhìn, nên mới nói đùa với Ngọc Lãnh, cũng không mong Diệp Viễn có thể nghe hiểu.
Nào ngờ Diệp Viễn lại có thể nghe hiểu lời của bọn chúng, hơn nữa lại dùng thú ngữ thông dụng để đáp lại bọn chúng!
Nên vốn dĩ cả đám bọn chúng vẫn đang ồn ã cười đùa, đến lúc này tất cả dường như hoá đá.
Thậm chí còn có vài con hồ ly đỏ mặt, tỏ ra vô cùng ngượng ngùng.
“Ngươi… ngươi lại biết cả thú ngữ thông dụng!” Ngọc Lãnh ngạc nhiên hỏi.
“Cũng chỉ là thú ngữ thông dụng bình thường mà thôi, ha ha, ta còn biết các ngươi là tộc Ngọc Diện Tiên Hồ!” Diệp Viễn cười nói.
“...” Ngọc Lãnh không còn biết nói gì hơn.
Người thiếu niên này từ trên xuống dưới đều toát lên mùi người, dường như chẳng có chút liên quan gì tới yêu thú!
Tộc hồ ly có rất nhiều nhánh, Ngọc Diện Tiên Hồ bọn chúng chỉ là một nhánh trong số đó.
Nhưng Diệp Viễn lại có thể gọi đích danh tên của tộc bọn chúng ra, chứng tỏ hắn rất am hiểu về yêu tộc!
Rốt cuộc thiếu niên này là người như thế nào?
Đương nhiên Diệp Viễn cũng không quan tâm tới suy đoán của bọn chúng, mà hắn đang mải đánh giá về thôn trang này.
Thôn trang này vô cùng náo nhiệt, hồ ly và người ở lẫn cùng nhau.
Điều khiến Diệp Viễn ngạc nhiên là, có không ít con người xuất hiện trong thôn trang này!
Cũng tức là nói, trong tộc Ngọc Diện Tiên Hồ này có rất nhiều tiên hồ cấp năm!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tại sao trong Vô Biên Giới lại có sự tồn tại một thế lực đáng sợ như vậy?
Một khi cái thôn này được thả ra Vô Biên Giới, bọn chúng có thể tung hoành khắp cả Vô Biên Giới, thậm chí còn đáng sợ hơn Cuồng Phong Giới rất nhiều!
Những thôn dân bên ngoài thôn, cũng có sức mạnh tương đương như vậy, nếu vậy những người được gọi là trưởng lão, còn mạnh tới mức nào?
Diệp Viễn ngày càng cảm thấy hiếu kỳ với Thần Cấm Yêu Vực!
Nhờ Ngọc Lãnh dẫn đường, Diệp Viễn đã đi qua hơn nửa thôn, để tới một nơi giống như từ đường.
“Đây là nơi ở của trưởng lão, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng đã bước vào đây là sống hay chết đều phải dựa vào bản thân ngươi!” Trước khi tiến vào trong, Ngọc Lãnh đột nhiên nói lời này với Diệp Viễn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất