Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 628: Ma thuật? Ha ha!

Chương 628: Ma thuật? Ha ha!
Diệp Viễn không hề có ý bỏ chạy, mà hắn có chạy cũng biết chạy không thoát.
Ba người Ngọc Lãnh đã có sự chuẩn bị trước, vậy hiển nhiên bọn họ cũng đã sớm biết sự xuất hiện của hắn.
Tuy Diệp Viễn không biết làm thế nào mà loài Ngọc Diện Tiên Hồ này lại biết được, nhưng có một điều có thể khẳng định, bọn họ biết chuyện này.
Cả ba người Ngọc Lãnh đều khá mạnh, nhưng không phải là lợi hại nhất.
Một khi những bậc trưởng bối xuât hiện thì Diệp viễn cũng không thể nói trước được điều gì.
Cho dù Diệp Viễn có thể thoát khỏi Rừng Sâu Vô Biên, thì tới lúc đó cũng sẽ gặp phải sự truy sát của Đinh Lương. Nếu so ra, Diệp Viễn cảm thấy ở trong này vẫn an toàn hơn một chút.
Ngọc Lãnh dẫn Diệp Viễn tiến vào bên trong từ đường, đột nhiên Diệp Viễn cảm nhận được một luồng khí vô cùng mạnh phả thẳng vào mặt!
Trong lòng Diệp Viễn có chút sợ, hắn không ngờ rằng, trong Thần Cấm Yêu Khu, lại có yêu tộc cấp sáu!
Bà lão đứng ở hàng đầu toát ra khí thế vô cùng cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả Triệu Thiên Dận, đây không phải khí thế của yêu tộc cấp sáu thì là gì?
Nhưng theo Diệp Viễn được biết, Thần Cấm Yêu Vực này không chỉ là khu vực trung tâm của Rừng Vô Biên, mà cũng còn là một phần của Vô Biên Giới, làm sao lại có thể xuất hiện cường giả cấp sáu?
“Ngọc Lãnh, đây là người đi vào Thần Cấm Yêu Vực?” Bà lão lên tiếng trước.
Ngọc Lãnh nhìn thấy bà lão này, tỏ ra vô cùng cung kính, cúi người nói: “Dạ vâng đúng vậy ạ, Ngọc Hoan lão tổ!”
Diệp Viễn vẫn đang đánh giá Ngọc Hoan lão tổ, chỉ thấy trên gương mặt bà chằng chịt những nếp nhăn, tay chống gậy, lưng đã còng, có thể thấy rõ lão nương này đã rất già.
Nhưng luồng lực lượng toát ra từ trên người bà lại không hề đơn giản!
Khi ánh mắt của Ngọc Hoan nhìn về phía Diệp Viễn một cái thì bà đột ngột xuất chiêu!
Chỉ thấy bà ta gõ nhẹ chiếc gậy trong tay, một dải lụa lập tức quấy lấy Diệp Viễn.
Sắc mặt Diệp Viễn chùng xuống, lập tức tung ra Bàn Long Phá Thiên Chưởng đáp trả lại đòn công kích của bà ta.
“Bụp!”
Diệp Viễn bị đánh bay ra!
Bởi hắn làm sao có thể chống đỡ nổi thực lực của cường giả cấp sáu.
Đòn công kích này của Ngọc Hoan là muốn thử trình độ cao thấp của Diệp Viễn ra sao, nếu như bà ta thật sự ra tay thì Diệp Viễn chẳng có nổi cơ hội phản kháng.
Song lại chỉ thấy sự ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt Ngọc Hoan, bà ta tưởng rằng một kích này có thể khiến Diệp Viễn bị trọng thương, nhưng Diệp Viễn lại chỉ phủi bụi trên người sau đó liền đứng dậy.
“Ngọc Hoan lão tổ muốn thử ta sao, vừa tới đã ra tay luôn, làm vậy có hơi thô lỗ, dễ mất cơ hội tiếp khách không?” Diệp Viễn không vui vẻ nói.
Ngọc Hoan đương nhiên biết trong người hắn có huyết mạch của Long tộc, bằng không đã giết hắn luôn rồi. Chiêu vừa rồi, nhất định là đang muốn thử Diệp Viễn.
Trong lòng Diệp viễn hiểu rõ điều này, cho nên mới dùng tới chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng mạnh nhất.
Hắn cũng nhận ra, Thần Cấm Yêu Vực này rất bài xích nhân loại, cho nên nếu Diệp Viễn để lộ ra huyết mạch của Long tộc ra, có lẽ Ngọc Hoan sẽ không dám làm gì hắn.
Nếu như bà ta có suy nghĩ bất chính, đã ra tay giết chết hắn luôn rồi, hà tất phải thử thăm dò thực lực của hắn làm gì cho phí công?
Ngọc Hoan chậm rãi ngước mắt hỏi: “Ngươi đã luyện hoá tinh huyết của Chân Long?”
Diệp Viễn biết không thể qua mắt được bà ta, cười nói: “Tiền bối huệ nhãn tinh anh!”
Nhận được câu trả lời khẳng định, khí thế của Ngọc Hoan lại lại được thổi bùng lên một cách đáng sợ lần nữa, gặng hỏi Diệp Viễn: “Tinh huyết Chân Long của ngươi từ đâu mà có?”
“Mong tiền bối lượng thứ, điều này ta không tiện tiết lộ.”
Hạo Thiên Tháp là bí mật của Diệp Viễn, đương nhiên hắn không thể tiết lộ cho Ngọc Hoan biết được.
Món bảo vật tuyệt thế như vậy, thì cho dù là cường giả cấp sáu cũng khó có thể cầm lòng cho được.
Hơn nữa Diệp Viễn cũng không quen biết gì với Ngọc Hoan, nên không biết rõ bà ta có tâm địa ra sao.
Hiện tại Diệp Viễn không thể nào đấu lại được với cường giả cấp sáu.
Nhưng lời này của Diệp Viễn đã thực sự chọc giận Ngọc Hoan, bà ta đột nhiên trở nên tàn bạo dị thường, một luồng uy áp cực kỳ cường đại bao trùm lên cả người Diệp Viễn.
“Hình như ngươi không ý thức được ảnh giới của bản thân, có nói hay không cũng không phải do ngươi tự quyết.” Ngọc Hoan lạnh lùng nói.
Diệp Viễn bị luồng uy áp ấy chèn ép tới mức sắp không thở nổi, thế nhưng vẫn quật cường nói: “Hừ, có giết hay không là việc của bà, còn có nói hay không lại là việc của ta! Ta không muốn nói, thì cho dù bà có giết chết ta, ta cũng sẽ không nói!”
Ngọc Hoan đanh mặt, khí thế trên người bà ta càng trở nên mạnh hơn, áp lực trên người Diệp Viễn theo đó cũng ngày càng lớn hơn, siết chặt đến mức nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.
Diệp Viễn cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự, đó là khi Triệu Thiên Dận bắt hắn phải quỳ xuống, chỉ có điều lần này Ngọc Hoan không có ý bắt Diệp Viễn phải quỳ, mà đang ép hắn nói ra lai lịch của long huyết.
Diệp Viễn cắn chặt răng, trán ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn, chứng tỏ hắn đang rất đau đớn.
Ngọc Thư đứng bên nhìn thấy bộ dạng chịu đau của Diệp Viễn, khẩn khoản nói: “Ngọc Hoan lão tổ, hắn cũng không có ác ý gì, đừng giết hắn! Vừa rồi nếu không phải vị đại ca này nương tay, Ngọc Thư cũng đã mất mạng rồi.”
Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy áp lực trên người hắn nhẹ đi đôi chút, nguyên lực trói buộc hắn lập tức tan biến, chứng tỏ Ngọc Hoan đã thu hồi lại nguyên lực.
Diệp Viễn nhìn Ngọc Thư, cười thảm nói: “Ha ha, tiểu nha đầu thật lương thiện! Đứng ra nói giúp người ngoài, ngươi không sợ lão tổ nhà mình trách phạt sao?”
Ngọc Thư nhìn thấy Ngọc Hoan đã rút lại nguyên lực, trong lòng mới yên tâm đôi chút.
Thấy Diệp Viễn hỏi như vậy, Ngọc Thư đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta cũng chỉ có sao nói vậy mà thôi! Vừa rồi nếu như không phải đại ca ngươi nương tay, Ngọc Thư đã chết chắc rồi, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy đại ca không phải người xấu!”
Kỳ thực nếu luận về tuổi tác, Ngọc Thư không biết lớn hơn Diệp Viễn bao nhiêu tuổi, thế nhưng nàng lại luôn miệng gọi một tiếng đại ca, Diệp Viễn nghe tới mức sắp nhũn cả xương.
Diệp Viễn đang định nói vài câu trêu ghẹo Ngọc Thư thì đột nhiên cảm thấy thần hồn chợt run lên, hoá ra lại bị lão bà bà Ngọc Hoan này đánh lén!
“Tới lượt ta hỏi ngươi, ngươi tên là gì, từ đâu tới?” Ngọc Hoan tưởng rằng có thể khống chế được Diệp Viễn, nên bắt đầu đặt câu hỏi cho hắn.
“Ta tên Diệp Viễn, đến từ một đất nước của nhân loại ở Nam vực của Vô Biên Giới.” Diệp Viễn hai mắt vô thần, làm bộ đúng như đang bị Ngọc Hoan khống chế, ngoan ngoãn trả lời.
“Ha ha, tộc Ngọc Diện Tiên Hồ nổi tiếng với trò ma thuật, nhưng không có tác dụng đối với ta đâu! Tiểu gia ta đã lĩnh ngộ được tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, cho dù ma thuật của bà có cao đi chăng nữa, thì cũng có thể làm gì được ta?” Diệp Viễn cười thầm.
Ngọc Hoan cau mày, bởi bà ta không ngờ rằng thân thế của Diệp Viễn lại bình thường tới vậy.
“Tại sao ngươi lại đi vào Thần Cấm Yêu Vực?”
“Ngoài kia ta bị người ta truy sát, cũng vì bất đắc dĩ nên mới chạy trốn vào đây.”
“Làm sao ngươi vượt qua được Phệ Nguyên Mê Vụ?”
“Ta… ta cũng không biết, ta cứ đi, đi mãi rồi cũng ra được thôi.”
“Tinh huyết của Chân Long trong người ngươi, từ đâu mà có?”
“Ta vô tình đi vào một động phủ, sau đó lấy được một giọt tinh huyết thuần chủng, rồi cứ thế uống vào, không ngờ đó lại là tinh huyết của Chân Long.” Diệp Viễn thuận miệng bịa chuyện.
Ngọc Hoan lại lần nữa cay mày, hiển nhiên bà ta rất không hài lòng với câu trả lời này.
Sau đó, Ngọc Hoan tiếp tục hỏi thêm một loạt những vấn đề khác, dường như muốn hỏi Diệp Viễn cho ra nhẽ.
Và đương nhiên bà ta hỏi đến đâu Diệp Viễn sẽ trả lời đến đó, nhưng chỉ có điều câu trả lời của hắn chẳng có mấy lời là thật, thế nhưng bà ta lại không nhận ra.
Đợi tới khi bà ta phát hiện không hỏi ra được điều gì, liền phất tay, hai mắt Diệp Viễn trở lại bình thường.
“Ha? Vừa rồi là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Viễn ngơ ngác hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất