Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 629: Thiếu chủ.

Chương 629: Thiếu chủ.
“Mặc dù ngươi đã luyện hoá long huyết, cũng coi là bán yêu, nhưng nói cho cùng thì ngươi vẫn là nhân loại. Thần Cấm Yêu Vực không cho phép con người bước chân vào đây, ngươi tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát. Nửa đời còn lại, ngươi hãy sống trong địa lao của tộc ta đi!” Ngọc Hoan không thèm để ý tới vở kịch vừa rồi của Diệp Viễn, mà lại tống thẳng hắn vào lao ngục.
Trong lòng Diệp Viễn có chút buồn bực, hắn cũng đã cố diễn tới vậy rồi, tại sao lão bà bà này lại không tỏ ra cảm thông cho hắn chút nào thế?
Bà ta hỏi đi hỏi lại, không phải cũng chỉ vì muốn tìm ra tung tích của long huyết thôi sao?
Thế nhưng Diệp Viễn cũng không nói dối, hắn chỉ có duy nhất một giọt long huyết!
“Này, lão bà bà! Sao bà lại không chịu nói lý lẽ gì vậy! Ta cũng đã giải thích rồi, tại sao bà lại đối xử với ta như thế?” Diệp Viễn buồn bực nói.
“Hừ! Ngươi nên cảm thấy may mắn khi rơi vào tay tộc Ngọc Diện Tiên Hồ chúng ta, nếu như ngươi xuất hiện trên địa bàn của Hắc Phong Yêu Lang, chắc chắn bọn chúng đã giết chết ngươi, rồi sau đó luyện hoá tinh huyết của ngươi!” Ngọc Hoan hừ lạnh một tiếng, nói.
Diệp Viễn thấy rợn tóc gáy khi nghe bà ta nói vậy, nhưng hắn cũng biết những gì bà ta vừa nói là thật.
Suy cho cùng so với Hắc Phong Yêu Lang, Ngọc Diện Tiên Hồ vẫn ôn hoà hơn nhiều.
Tuy yêu tộc có cấp bậc rất cao, nhưng vẫn khó thoát khỏi bản tính của yêu thú.
Tuy rằng Diệp Viễn đã luyện hoá long huyết khiến người khác không thể trực tiếp dùng nó, nhưng chỉ cần luyện hoá máu của Diệp Viễn, cũng có thể có được máu huyết của Long tộc với nồng độ cao.
Cho dù loại máu này không thể sánh bằng với tinh huyết của Chân Long, nhưng Hắc Phong Yêu Lang cũng không suy nghĩ nhiều tới điều này!
Nên biết, tinh huyết của Long tộc là vô cùng quý hiếm, và đều có tác dụng rất lớn đối với yêu tộc.
Ngọc Hoan tốn nhiều công sức như vậy, cũng chỉ là để tìm ra tung tích của long huyết mà thôi.
Thế nhưng câu trả lời của Diệp Viễn lại khiến bà ta vô cùng thất vọng.
Qua lời nói vừa rồi của Ngọc Hoan, Diệp Viễn cũng có thể biết được vài điều.
Xem ra Thần Cấm Yêu Vực cũng không phải là thế ngoại đào nguyên, khi Ngọc Hoan nhắc tới tộc Hắc Phong Yêu Lang, cũng thấy rõ sự kiêng nể và thù hận trong lời nói của bà ta.
E là hai tộc này cũng không mấy hoà hợp.
Đúng lúc này, một con tiểu hồ ly màu trắng nhanh chóng tiến vào trong đại diện, vội vàng cấp báo: “Lão tổ lão tổ, không xong rồi! Thiếu chủ… thiếu chủ sắp không xong rồi!”
Lời này vừa nói ra, cả Ngọc Lãnh, Ngọc Thư đều lấy làm kinh ngạc, Ngọc Hoan mặt biến sắc, liền biến mất như một làn gió, không còn tâm trạng để ý tới Diệp Viễn.
Diệp Viễn phát hiện khi nghe thấy thông tin này, Ngọc Lãnh lảo đảo không đứng vững ngã ngồi xuống đất, lúc này trông nàng ta như người mất hồn.
Lúc thì nàng cắn chặt răng, lúc lại bần thần, biểu cảm trên nét mặt thay đổi thất thường.
Diệp Viễn bất giác cảm thấy hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi Ngọc Thư: “Ngọc Thư muội muội, thiếu chủ của các ngươi bị làm sao vậy?”
Ngay sau khi nghe tin này Ngọc Thư vẫn khóc suốt không thôi, khóc tới mức hai mắt đỏ ngầu lên.
Nghe Diệp Viễn hỏi vậy, Ngọc Thư nuốt nước mắt nói: “Thiếu chủ cô ấy vì bảo vệ chúng ta, cho nên mới bị Lang Nha đánh thương! Đều là do bọn ta không tốt, nếu như bọn ta mạnh hơn một chút, thiếu chủ cũng sẽ không...”
Diệp Viễn cũng biết đại khái tình hình qua lời kể của Ngọc Thư.
Hoá ra, mảnh đất mà Ngọc Diện Tiên Hồ đang sinh sống có tên là Thanh Sơn Vực, và bộ tộc mạnh nhất ở Thanh Sơn Vực này lại chính là Hắc Phong Yêu Lang.
So ra, Ngọc Diện Tiên Hồ yếu hơn, cho nên thường xuyên bị Hắc Phong Yêu Lang ức hiếp, bắt bọn họ cống nạp tài nguyên.
Khoảng thời gian trước, thiếu chủ Lang Nha của Hắc Phong Yêu Lang kéo theo đoàn người tới chỗ Ngọc Diện Tiên Hồ, bắt bọn họ mỗi năm phải cống tiến một Ngọc Diện Tiên Hồ thuộc cấp biến hình, để cho bọn chúng nạp thiếp.
Hơn nữa, ngay trong ngày hôm đó Lang Nha lại muốn dẫn luôn một người!
Đương nhiên thiếu chủ của Ngọc Diện Tiên Hồ không đồng ý, cho nên hai bên đã xảy ra xung đột.
Kết quả, Lang Nha đánh thiếu chủ của Ngọc Diện Tiên Hồ bị trọng thương.
Tiểu hồ ly ban nãy chạy tới, chắc hẳn là báo tin tình hình của thiếu chủ chuyển xấu, xem ra không cầm cự được bao lâu.
Diệp Viễn nghe ngọn ngành câu chuyện, bất giác ngậm ngùi theo.
Cuộc chiến giữa yêu tộc luôn tàn khốc hơn nhân loại rất nhiều, trước giờ giữa bọn chúng vẫn luôn tồn tại theo nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh hơn kẻ đó có tiếng nói.
Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ chẳng qua cũng chỉ là đàn tiểu hồ ly được tộc Hắc Phong Yêu Lang nuôi dưỡng.
“Đúng rồi, lão tổ các ngươi không phải là cường giả cấp sáu sao, tại sao lại để cái tên Lang Nha gì đó làm càn như vậy?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Ngọc Thư vừa khóc vừa nói: “Hôm đó lại vừa đúng lúc lão tổ bế quan, cho nên không biết chuyện này. Lang Nha nhất định biết chuyện lão tổ đang bế quan, vì thế mới chọn thời cơ đó để ra tay. Bằng không, lão tổ sẽ không để thiếu chủ xảy ra chuyện!”
Lúc này Diệp Viễn mới bừng tỉnh, xem ra đối thủ đã tính toán kỹ thời gian để ra tay.
Nhưng Diệp Viễn cũng cảm thấy kỳ lạ, Ngọc Diện Tiên Hồ có lão tổ cấp sáu trấn thủ, vậy sức mạnh của Hắc Phong Yêu Lang còn mạnh tới nhường nào?
Ít nhất, bọn chúng cũng phải có một lão tổ cấp sáu trấn thủ đi?
Diệp Viễn vỗ vai Ngọc Thư, cười nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, còn khóc nữa sẽ không xinh đâu! Thế này đi, ngươi dẫn ta tới chỗ thiếu chủ của các người, ta xem xem có thể cứu sống nàng ta được hay không, được chứ?”
Ngọc Thư nghe vậy cuối cùng cũng vui mừng ngừng rơi nước mắt, kéo tay Diệp Viễn kích động nói: “Thật sao? Diệp Viễn ca ca có thể cứu sống thiếu chủ sao?”
Đôi tay nhỏ của Ngọc Thư vô cùng mềm mại, Diệp Viễn cảm nhận rõ hương thơm từ trên người nàng toả ra.
“Chuyện này… ta cũng không dám chắc, nhưng có lẽ là được!” Diệp Viễn cười nói.
Nghe vậy, Ngọc Lãnh đứng phắt dậy, gặng hỏi Diệp Viễn: “Có thật là ngươi có thể cứu được thiếu chủ?”
Diệp Viễn giật bắn người trước động tác này của Ngọc Lãnh, không ngờ nàng ta lại có phản ứng mạnh tới vậy, song hắn cũng chỉ gật đầu nói: “Chỉ cần nàng ta chưa chết, ắt sẽ có cơ hội cứu sống. Ừm… nhưng trước tiên phải dẫn ta tới gặp nàng ta mới được!”
Ngọc Lãnh trừng mắt nói: “Nếu như ngươi dám lừa ta, nhất định đích thân ta sẽ giết chết ngươi!”
Diệp Viễn nghe vậy mặt cũng biến sắc, đang định phát tiết, nhưng lại bị Ngọc Thư ngăn lại.
“Diệp Viễn ca ca huynh đừng có giận, Ngọc Lãnh tỷ tỷ cũng chỉ vì kích động nên mới như vậy! Lần trước người mà Lang Nha chọn chính là Ngọc Lãnh tỷ tỷ, cho nên hơn bất cứ ai tỷ ấy là người cảm thấy áy náy nhất! Thực ra trước kia Ngọc Lãnh tỷ tỷ không phải như vậy, từ sau khi thiếu chủ xảy ra chuyện, tỷ ấy mới thành ra thế này, tu luyện ngày đêm cũng chỉ vì muốn nâng cao thực lực của bản thân.” Ngọc Thư giải thích.
Ngọc Lãnh trợn mắt nhìn Ngọc Thư, nói: “Muội nói với hắn những thứ này làm cái gì?”
Ngọc Thư lè lưỡi, cúi đầu không dám phản bác lại.
Vốn Diệp Viễn cũng không có ấn tượng tốt gì đối với Ngọc Lãnh, nhưng nghe những lời vừa rồi của Ngọc Thư, hắn lại thấy đồng cảm với Ngọc Lãnh.
Bất cứ ai phải trải qua chuyện như thế này, cũng sẽ có biến chuyển lớn về mặt tính cách.
Nghe bọn họ nói nhiều như vậy, Diệp Viễn bất giác có chút đồng cảm với tộc Ngọc Diện Tiên Hồ.
Diệp Viễn nhìn Ngọc Lãnh gật đầu nói: “Được rồi, ta đồng ý với các ngươi, nhất định sẽ cứu sống thiếu chủ của các ngươi! Ha ha, ta không tin, trên thế giới này, có người nào mà Diệp Viễn ta không cứu được… À không, nên đổi thành yêu thú thì mới đúng!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất