Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 630: Cải tử hoàn sinh.

Chương 630: Cải tử hoàn sinh.
Diệp Viễn bước vào căn nhà tranh sơ sài, bên trong vọng ra những tiếng khóc lóc bi thương.
“Tránh ra, mau tránh ra! Tiểu hồ ly này còn chưa chết mà, các người ai nấy khóc lóc ầm ĩ như vậy làm gì?” Diệp Viễn vừa bước vào đã làm ầm lên.
Diệp Viễn rẽ người đi tới, chỉ thấy có một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết đang nằm trên giường. Có điều trên bộ lông của nó bị nhuốm không ít máu đỏ, chứng tỏ đã bị thương rất nặng.
Lúc này tiểu hồ ly đã bị trọng thương sắp chết, cho nên không có cách nào duy trì trạng thái hình người, mà đã biến về bản thể của nó.
Ngọc Hoan ngồi bên giường, thấy Diệp Viễn hô hoán ầm ĩ, bất giác cau mày: “Hinh Nhi đã đang hấp hối sắp chết rồi, ngươi làm ầm như vậy, có phải là chán sống rồi không?”
Nếu như không phải bà ta đang bận ôm Ngọc Hinh, không tiện ra tay, bằng không đã giết chết Diệp Viễn rồi.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ngọc Hoan, không vui nói: “Bà à, nếu bà không muốn để nàng ta chết, thì mời bà tránh ra cho! Ta cho bà ba hơi để suy nghĩ, nếu bà không tránh ra ta cũng sẽ phủi mông đi luôn!”
Ngọc Hoan bất giác lặng người trước bộ dạng của này của Diệp Viễn, bà ta không ngờ Diệp Viễn lại dám nói át cả lời của bà ta, không cho bà ta cơ hội nói lại!
Nét mặt bà ta vẫn do dự không quyết, nhưng Diệp Viễn đã bắt đầu đếm ngược.
“Ba!”
“Hai!”
Ngọc Thư trông thấy Ngọc Hoan vẫn đang do dự, không kìm được vội vàng nói: “Ngọc Hoan lão tổ, để Diệp Viễn ca ca thử đi?”
“Một!”
“Khoan đã!” cuối cùng Ngọc Hoan cũng đã lên tiếng.
Bà nhẹ nhàng đặt con tiểu hồ ly đó xuống, đi tới trước mặt Diệp Viễn hung hăng nói: “Nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới bà ta, liền vòng qua người bà ta đi thẳng tới bên giường, kiểm tra vết thương của con tiểu hồ ly.
Hắn đột nhiên quay đầu lại nói: “Nhìn gì mà nhìn, còn không bảo bọn họ cút hết ra? Đừng đứng đây cản trở ta! À… Ngọc Thư ở lại, còn những người khác cút ra hết!”
“Ngươi!” Ngọc Hoan định phát hoả, nhưng cố gắng kìm chế, nói với mọi người: “Đi ra hết cho ta!”
Người đã đi ra rồi, nhưng Ngọc Hoan rất bực tức trước thái độ của Diệp Viễn.
Tên tiểu tử này lại dám đuổi cả ta ra, thật đúng là chán sống rồi mà!
Nếu như hắn thật sự có thể cứu sống được Hinh Nhi đương nhiêu là chuyện tốt, nhưng nếu như không cứu sống được, hắn nhất định phải chịu trận lôi đình của ta.
“Lão tổ, đó không phải là nhân loại sao? Hắn ta có thể cứu sống thiếu chủ không?”
“Đúng vậy, lão tổ, một võ giả nhân loại làm sao có thể chữa khỏi được vết thương cho thiếu chủ? Hơn nữa vết thương của thiếu chủ, đến ngay cả ngài đích thân ra tay cũng còn không làm gì được.”
“Lão tổ, theo ta thấy tên nam nhân đó nhất định cũng chẳng có ý tốt gì! Hắn biết bản thân không thể sống được nữa, cho nên mới đến làm loạn như vậy!”

Đám đông mỗi người một câu, nhưng chung quy lại không ai tin Diệp Viễn có thể cứu được Ngọc Hinh.
Thuật luyện dược của yêu tộc và thuật luyện dược của nhân loại vốn là hai hệ thống khác biệt hoàn toàn.
Chỉ có rất ít luyện dược sư nhân loại hiểu y thuật của yêu tộc.
Tên thiếu niên nhân loại này chẳng qua cũng mới chỉ khoảng mười mấy tuổi, làm sao có thể hiểu được y thuật của yêu tộc?
Hơn nữa sau khi Ngọc Hinh bị thương, Ngọc Hoan lão tổ đã dùng rất nhiều cách, mới có thể duy trì mạng sống của nàng ta tới bây giờ. Các thầy mo trong tộc cũng đã dùng toàn lực, nhưng không có cách nào để giữ được mạng của Ngọc Hinh.
Bây giờ dựa vào một tên nam nhân không biết từ đâu chui ra lại có thể cứu sống được nàng ta sao?
Đâu phải Ngọc Hoan không biết những điều này?
Nhưng Ngọc Hinh là đứa cháu gái duy nhất của bà ta, mắt thấy nàng đang hấp hối, nỗi đau trong lòng Ngọc Hoan khó mà tả hết bằng lời.
Cho nên lời nói vừa rồi của Diệp Viễn tuy ngông cuồng, nhưng lại cho bà ta chút hy vọng.
“Im miệng hết cho ta!” Trong lòng Ngọc Hoan lúc này vô cùng rối bời, không kìm chế được mà nổi trận lôi đình.
“A! Thiếu chủ!” Ngọc Thư đột nhiên thất kinh kêu lên một tiếng.
Ngọc Hoan nghe tiếng kêu này, bất giác mặt biến sắc!
“Tiểu tử, ta giết chết ngươi!”
Ngọc Hoan nổi giận đùng đùng xông thẳng vào bên trong căn phòng. Thế nhưng ngay lập tức bà lặng người đi khi bước vào bên trong, trên giường lúc này chỉ có một đại mỹ nhân đang nằm ở đó, chứ không phải là một tiểu hồ ly yếu ớt hấp hối.
Mỹ nhân đó không phải Ngọc Hinh thì còn là ai nữa?
Có thể hoá lại thành hình người, chứng tỏ Ngọc Hinh đã phôi phục được một chút nguyên khí.
“Bà định giết ai?” Diệp Viễn trợn ngược mắt, không vui vẻ nói.
Ngọc Hoan như ngừng thở, cơn giận của bà ta tan biến trong chốc lát, mà thay vào đó là sự lúng túng đến tột độ.
Bà ta còn chưa biết rõ tình hình thế nào đã đòi giết người, thử hỏi Diệp Viễn có thể vui vẻ được sao.
Nói thật trong tiềm thức của Ngọc Hoan, bà ta không cho rằng Diệp Viễn có bản lĩnh chữa trị được cho Ngọc Hinh. Cho nên vừa rồi khi nghe tiếng kêu của Ngọc Thư, theo bản năng bà ta tưởng đã xảy ra chuyện không hay.
Ai ngờ, tiếng kêu kinh ngạc của Ngọc Thư lại vì vỡ oà trong cảm giác vui mừng phấn khích.
“Này lão bà bà, bà đừng có động cái là đòi đánh đòi giết có được không? Có bản lĩnh bà đi tìm lão tổ của Hắc Phong Yêu Lang gì đó mà xả giận, chứ lôi một tiểu bối như ra ta làm trò tiêu khiểu thì có ích gì chứ?” Diệp Viễn thu lại cây kim trong tay, tức giận nói.
Bộ kim châm này là hắn lấy ở chỗ Nhậm Tinh Thuần, tuy dùng không thuận tay, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Hắn dùng tới “Thất Thập Nhị Lộ Đại Tuần Hoàn Châm Pháp” do hắn tự nghiên cứu ra để điều trị cho Ngọc Hinh.
Thực lực hiện giờ của hắn đã khác trước rất nhiều, cho nên đã có thể thi triển bộ châm pháp này tới mức thần sầu.
Bị Diệp Viễn nói như vậy, Ngọc Hoan không biết phản bác lại ra sao.
Bởi bà ta nào dám tìm tới lão tổ của Hắc Phong Yêu Lang để thị uy chứ? Vì làm thế chẳng khác nào tự tìm tới chỗ chết?
“Ngươi… ngươi đã chữa khỏi được cho Hinh Nhi?” Ngọc Hoan vẫn lo lắng cho sự an nguy của Ngọc Hinh, nên cũng đành ngoan cố hỏi tiếp.
“Chữa khỏi? Nào có đơn giản như vậy? Không phải ta nói ngươi chứ thầy mo trong tộc các ngươi đều là những người vớ va vớ vẩn gì đâu. Thiếu chủ của các người đã bị thương thành ra thế này, lại còn dùng Nghê Thường Quả để cứu mạng nàng ta, đây khác nào cho uống rượu độc giải khát? Các người có hiểu thế nào gọi là hư bất thụ bổ không hả, mặc dù làm thế có thể bổ sung nhiều dưỡng chất cho nàng ta, nhưng trong trường hợp của thiếu chủ các người làm vậy chẳng khác nào cho nàng ta uống thuốc độc! Thật là hồ đồ!” Diệp Viễn mắng té tát.
Vừa rồi khi khám cho Ngọc Hinh, hắn mới phát hiện ra đám người này vì muốn cứu nàng ta, nên dùng đủ mọi cách, kể cả cách đó có không phù hợp.
Vốn dĩ Ngọc Hinh vẫn có thể kéo dài thêm được một thời gian nữa, thế nhưng thứ đại bổ Nghê Thường Quả này suýt chút đã lấy luôn mạng của nàng ta.
Lúc này Ngọc Hoan rất quan tâm tới vết thương của Ngọc Hinh, cho nên mới không dám lớn tiếng với Diệp Viễn, chỉ đành hạ giọng hỏi: “Hinh Nhi nó...”
Diệp Viễn liếc nhìn Ngọc Hoan, lãnh đạm nói: “Người tạm thời không sao, nhưng muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, cần phải kết hợp sử dụng đan dược! Trong mười ngày hãy lấy đủ số dược liệu theo đan phương này. Ngoài ra, chuẩn bị cho ta một nơi yên tĩnh, ta cần bế quan! Mười ngày sau, ta sẽ luyện chế đan dược.”
“Thất Thập Nhị Lộ Đại Tuần Hoàn Châm Pháp” tuy huyền diệu vô cùng, nhưng vẫn không thể nào thay thế hoàn toàn cho đan dược.
Với vết thương bình thường, Diệp Viễn dùng châm pháp có thể điều trị khỏi hoàn toàn. Thế nhưng trong trường hợp nặng nếu không kết hợp dùng với đan dược thì không thể điều trị dứt điểm.
Trước đó Ngọc Hinh cũng đã bước một chân vào quỷ môn quan, Diệp Viễn dùng châm pháp đương nhiên không thể nào chữa khỏi được cho nàng ta, mà chỉ có thể giúp nàng ta phục hồi một chút nguyên khí.
Còn nếu muốn điều trị khỏi, bắt buộc phải dùng tới đan dược!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất