Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 632: Cấp năm siêu phẩm!

Chương 632: Cấp năm siêu phẩm!
Tứ tượng là linh vật của thiên địa.
Diệp Viễn luyện chế đan dược lại có thể ngưng tụ được hư ảnh của tứ tượng, chứng tỏ giữa hắn và thiên địa đã xảy ra cộng hưởng.
Cả Tiêu Như Yên và Nhậm Đông đều không phải hạng xoàng xĩnh, đương nhiên bọn họ biết có thể ngưng tụ ra được hư ảnh của tứ tượng thì cảnh giới phải cao thâm ra sao!
Tứ Tượng Tụ Linh Thuật được đặt theo tên tứ tượng, nhưng cả Thần Vực cũng không có mấy người có thể ngưng tụ được hư ảnh của tứ tượng.
Đúng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên lấy ra Huyền Thuỷ Kỳ!
“Huyền Linh Cửu Khiếu Trận, thành!”
Hai tay Diệp Viễn lúc này giống như Chức Nữ, khéo léo vô cùng!
Thử nghĩ mà xem, có thể khắc trận pháp trên viên đan dược nhỏ như vậy, thì phải cần tới đôi bàn tay khéo léo tới mức nào?
Cả Tiêu Như Yên và Nhậm Đông sớm đã nhìn tới ngây người ra, lần luyện đan này của Diệp Viễn đã lần nữa mở rộng tầm hiểu biết của bọn hắn về luyện đan!
Lúc này cả hai người bọn họ đều có chung suy nghĩ: hoá ra luyện đan còn có thể luyện như vậy!
“Tứ tượng tụ, đan dược thành! Ngưng cho ta!”
Diệp Viễn hô một tiếng, hư ảnh của tứ tượng cũng khẽ gầm lên, sau đó dần tiến vào trong Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan!
Cuối cùng bụi đã lắng xuống.
Giống như lần vượt cấp luyện chế đan dược trước kia, lúc này Diệp Viễn đã sắp rơi vào tình trạng hư thoát, cho nên phải nhanh chóng ăn đan dược đã được chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.
Hai người Tiêu Như Yên và Nhậm Đông đứng ngây ra nhìn, mất một lúc sau mới định thần lại.
Cảnh tượng ngưng đan của Diệp Viễn đã tác động quá mạnh tới bọn họ!
Với thân phận của Tiêu Như Yên và Nhậm Đông, đương nhiên đều đã được chứng kiến cường giả Đan Hoàng luyện đan. Nhất là Nhậm Đông, từ nhỏ hắn đã ở bên cạnh Nhậm Tinh Thuần, mà Nhậm Tinh Thuần lại là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong!
Thế nhưng bọn họ chưa từng được thấy lần luyện đan nào có động tĩnh lớn như vậy.
Hư ảnh của tứ tượng dần tiến vào trong đan dược, như vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ, viên đan dược này đã nhận được sự đồng ý của thiên đạo! Nghĩa là giữa Diệp Viễn và thiên địa đã cùng cộng hưởng!
Đan dược như vậy, sẽ có phẩm cấp như thế nào?
“Mau… qua đó xem.” Tiêu Như Yên nuốt khan, nói với Nhậm Đông.
Vẻ mặt Nhậm Đông khao khát, ra sức gật đầu.
Hai người lấy hết can đảm, đi tới bên cạnh Tứ Phương Đỉnh, mở lò lấy đan một cách thành thục.
Khi bọn họ nhìn vào viên đan dược óng ánh long lanh, không chút tạp chất trên đĩa ngọc, bất giác hít một hơi thật sâu.
Siêu phẩm! Thật sự là siêu phẩm!
Luyện dược sư có cảnh giới Đan Vương, lại có thể luyện chế ra được đan dược cấp năm siêu phẩm!
Đúng là trước nay chưa từng có!
Hai người bọn họ cứ thế xoay qua xoay lại viên đan dược, giống như đang ngắm nhìn một kiệt tác nghệ thuật, không quên luôn miệng thán phục.
“Có lĩnh ngộ được gì từ lần luyện chế này hay không?”
Hai người bọn họ đang hận một nỗi không thể đem viên đan dược này tách dỡ, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng của Diệp Viễn, cũng không biết hắn đã điều tiết xong nhịp thở từ lúc nào, lại còn đứng ngay phía sau hai người bọn họ.
Nhậm Đông giật mình, vội vàng đứng thẳng người, gật đầu, suy nghĩ một lát, rồi lại lắc đầu.
“Sư phụ, hình như con đã nắm được một điểm gì đó, nhưng mà… hình như lại chả biết được thứ gì, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, cảm giác rất mơ hồ.” Nhậm Đông thành thật nói.
Diệp Viễn cười cười, rồi nhìn sang Tiêu Như Yên: “Ngươi cũng thế?”
Tiểu Như Yên đỏ mặt, gật đầu.
Câu trả lời này chẳng khác nào nói cho có lệ.
Không hiểu thì bảo là không hiểu, giả vờ làm gì?
Diệp Viễn lại cười nói: “Sự hiểu biết của các ngươi về đan đạo vẫn còn nông cạn lắm! Đan đạo cũng là đại đạo, tu luyện đạt tới cảnh giới cao cũng có thể chứng đạo thành thần! Chỉ là đan dược nhất đạo vừa khó vừa phức tạp, tiêu tốn thời gian và tinh lực gấp mấy mươi lần so với võ đạo, cho nên có rất ít người có thể đi tới cuối cùng. Đan đạo cũng giống như võ đạo, thực ra trong nó cũng ẩn chứa thiên địa chi lý. Thuật luyện dược mà các ngươi tu luyện, đều là sự kết tinh trí tuệ của người đi trước, cho dù thuật luyện dược đó có ở cấp thấp, nhưng trong đó vẫn có nhiều thứ khó giải thích hết được, đây cũng chính là lý do tại sao ta để các ngươi luyện tập từ những điều cơ bản trở đi! Đại đạo có trăm đường, nhưng sau cùng vẫn cùng tới một đích, hiểu chưa?”
Nghe Diệp Viễn nói xong, hai người bọn họ liền bắt đầu suy nghĩ.
Thứ mà Diệp Viễn nói, đã nhắc tới trọng tâm của đan đạo.
Từ khi đi theo Diệp Viễn, hai người bọn họ vẫn luôn tập luyện thuật luyện dược cơ bản, chưa từng được nghiên cứu qua về các kỹ thuật cao siêu.
Trước đó hai người bọn họ chỉ biết bề nổi mà không hiểu được cốt lõi của vấn đề, nhưng hôm nay nhờ sự chỉ điểm của Diệp Viễn nên đã hiểu cặn kẽ thông suốt.
Nhậm Đông như hiểu ra được điều gì, phấn khích nói: “Chẳng trách bây giờ con rất thuận lợi trong việc luyện chế đan dược chuẩn cấp bốn cao cấp, hoá ra là vì đạo lý này! Sư phụ, con hiểu rồi!”
Nét mặt Tiêu Như Yên cũng rạng rỡ không kém, nói: “A! Hoá ra là như vậy! Hoá ra là như vậy! Sư phụ, con hiểu rồi!”

Khi Ngọc Hoan nhận lấy Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan, miệng bà ta không khép lại được, kinh ngạc tới mức quai hàm cũng muốn rơi xuống theo.
Tuy bà ta đã chuẩn bị hết những linh dược theo yêu cầu của Diệp Viễn, nhưng cũng không hy vọng nhiều rằng hắn có thể luyện chế ra được đan dược.
Không cần nói tới những thứ khác, chỉ cần thấy Diệp Viễn có thể cứu sống được Ngọc Hinh, bà ta sẽ không gây khó dễ gì cho Diệp Viễn.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy viên đan dược siêu cấp trong tay, cách nhìn của bà ta đối với Diệp Viễn đã hoàn toàn thay đổi!
Bởi đây là đan dược cấp năm siêu phẩm!
Những thầy mo trong tộc có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp năm siêu phẩm sao?
Hơn nữa Diệp Viễn lại còn là con người!
Và quan trọng hơn là, cảnh giới của hắn mới chỉ là Đan Vương!
Vượt cấp luyện chế ra đan dược cấp năm siêu phẩm là việc mà con người có thể làm được sao?
Thấy Ngọc Hoan nhìn chằm chằm, Diệp Viễn không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy, không chịu được đành lên tiếng: “Nhìn gì mà gì? Trên mặt ta có hoa hay sao?”
Lúc này Ngọc Hoan mới bừng tỉnh, ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng của bản thân, rồi quay ra nói với tiểu cô nương đứng bên cạnh: “Ngọc Hinh, chính là Diệp tiểu ca đã cứu con, con mau qua cảm tạ người ta một tiếng!”
Hơn mười ngày sau, Ngọc Hinh đã có thể đi lại bình thường, chỉ có điều hơi thở vẫn còn rất yếu, sợ rằng ngay cả võ giả Linh Dịch Cảnh cũng thừa sức khiến nàng ta bị thương.
Hai mắt Ngọc Hinh long lanh như nước, làn da căng mịn, ngón tay thon dài, quả đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
Nhưng Diệp Viễn cũng biết, hồ tộc bẩm sinh không đứng đắn, sau khi biến hình đều là các tuyệt sắc giai nhân. Thế nhưng Ngọc Hinh này, nổi bật hơn hẳn.
Nghe Ngọc Hoan nói vậy, Ngọc Hinh liền tiến tới hành lễ với Diệp Viễn: “Ngọc Hinh đa tạ ơn cứu mạng của Diệp công tử!”
Trong mười ngày qua, hai chữ “Diệp Viễn” không ngừng được nhắc đi nhắc lại bên tai Ngọc Hinh.
Vốn dĩ nàng ta đã từ bỏ hy vọng sống sót, nhưng người nam nhân đứng trước mặt nàng lúc này đã cứu nàng từ quỷ môn quan trở về!
Không chỉ như vậy, người nam nhân này lại vì nàng mà luyện chế đan dược, giúp nàng khôi phục lại thực lực.
Trước giờ vẫn nghe tên nhưng chưa từng được gặp mặt, cuối cùng hôm nay cũng đã được tận mắt nhìn thấy hắn.
Chỉ là trước kia có nghe kể Diệp Viễn mới chỉ là võ giả Hồn Hải Cảnh, không khỏi khiến nàng ta cảm thấy tức cười khi nghe chuyện hắn luyện đan.
Võ giả cấp bốn lại có thể luyện chế ra đan dược cấp năm? Không phải nực cười lắm sao?
Chỉ là có nằm mơ nàng cũng không ngờ rằng, Diệp Viễn lại có thể luyện chế ra, hơn nữa lại còn là đan dược cấp năm siêu phẩm!
Chuyện như vậy đúng là nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng ta!
“Ha ha, Ngọc Hinh cô nương không cần khách khí. Nếu muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn Ngọc Thư, ta cũng chỉ là vì nể mặt muội ấy mới luyện chế đan dược cho cô!” Diệp Viễn xua tay cười nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất