Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 633: Tin về Thanh Linh Thụ.

Chương 633: Tin về Thanh Linh Thụ.
Ngọc Hinh hoàn tất việc tu luyện, trước giờ nàng ta chưa từng cảm thấy tốt như vậy!
Sau khi ăn Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan do Diệp Viễn luyện chế, không những cơ thể Ngọc Hinh được khôi phục hoàn toàn, mà còn giúp thực lực của nàng tăng một bậc, đạt tới cấp năm sơ cấp đỉnh phong!
Nghĩ lại lí do mà Diệp Viễn nói việc luyện đan cho nàng, Ngọc Hinh bất giác cười khổ.
Người nam nhân này thật không hiểu phong tình!
Nàng là thiếu chủ của tộc Ngọc Diên Tiên Hồ, người khác nói những lời nịnh nọt lấy lòng còn không kịp. Nhưng Diệp Viễn lập công lớn như vậy, song lại chỉ nói một câu “là vì nể mặt Ngọc Thư”.
“Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan này thật thần kỳ, không biết hắn làm thế nào có được đan phương này.
Diệp Viễn này rốt ruộc là thần thánh nơi nào?”
Ngọc Hinh phát hiện, nàng ta rất có hứng thú đối với người nam nhân không biết từ đâu chui ra đang đứng trước mặt.
“Ngọc Hinh, con đã luyện hóa hết Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan chưa?”
Đúng lúc này, Ngọc Hoan lên tiếng.
“Dạ rồi thưa tổ mẫu, Ngọc Hinh đã luyện hoá xong, mời người vào.”
Ngọc Hoan đẩy cửa vào, bất ngờ phát hiện tu vi của Ngọc Hinh đã có thêm bước tiến.
“Ngọc Hinh, con đột phá rồi!”
Ngọc Hoan vô cùng kinh ngạc, bà không thể ngờ rằng, Ngũ Uẩn Cô Linh Yêu Đan lại có công hiệu lớn như vậy, còn giúp Ngọc Hinh đột phá cảnh giới!
Ngọc Hinh cười khổ nói: “Mạng này của Hinh Nhi, coi như bán cho Diệp công tử rồi.”
Sắc mặt Ngọc Hoan lại thay đổi, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Thật không ngờ, kẻ lạ mặt đi vào lãnh địa của tộc chúng ta, bây giờ lại trở thành ân nhân cứu mạng của con. Có lẽ, đây là ý trời.”

“Các ngươi nói hay để ta tuỳ ý đưa ra điều kiện?” Diệp Viễn như cười lại như không nhìn Ngọc Hoan nói.
Ngọc Hoan tức giận trước thái độ này của Diệp Viễn, nhìn thái độ của hắn cũng đủ biết hắn coi thường tộc Ngọc Diện Tiên Hồ thế nào!
“Không sai, ta cũng chẳng còn sống được mấy năm nữa, Hinh Nhi là hậu bối có tiềm lực nhất của tộc ta, ngươi cứu nó, cũng tức là đã cứu cả tộc Ngọc Diện Tiên Hồ chúng ta. Cho nên ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi.” Ngọc Hoan nói.
Ngọc Hoan rất bực mình với thái độ của Diệp Viễn.
Dù gì bà ta cũng là cường giả cấp sáu, lẽ nào không thể đáp ứng nổi yêu cầu của một tiểu tử Hồn Hải Cảnh sao?
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Thứ ta cần bà không chắc đã đáp ứng nổi đâu. Không biết tộc Ngọc Diện Tiên Hồ của bà, có Thanh Linh Thụ không?”
Ngọc Hoan vừa nghe, bất giác cau mày: “Thanh Linh Thụ? Ngươi định đùa ta sao? Thanh Linh Thụ là thiên địa linh chủng, tung tích bí ấn, ngươi bảo ta đi đâu tìm Thanh Linh Thụ?”
Diệp Viễn nhún vai, nói: “Đấy bà xem, ta nói bà không thể cho ta được mà!”
Thực ra Diệp Viễn chạy vào Rừng Sâu Vô Biên, ngoài để tránh sự truy sát của Đinh Lương, còn có mục đích khác là muốn tìm Thanh Linh Thụ, hoá giải sự xé rách thần hồn của Nguyệt Mộng Ly.
Nhìn thấy thời hạn hai năm cũng đã sắp tới, hơn nữa số đan dược do Diệp Viễn luyện chế đã sắp không khống chế nổi tình trạng bệnh của nàng nữa.
Nếu không tìm được Thanh Linh Thụ, tính mạng của Nguyệt Mộng Ly có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Ngọc Hoan đang muốn nhảy dựng lên, Ngọc Hinh đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Xin tổ mẫu bớt giận, lẽ nào tổ mẫu quên rồi sao, thông tin từ Đông Minh Vực truyền tới từ mười năm trước?”
Diệp Viễn chỉ tiện miệng nói vậy, không ngờ lại có chút hy vọng, hắn không kiềm chế được liền hỏi: “Là tin gì, mau nói!”
Đương nhiên Diệp Viễn biết Thanh Linh Thụ khó tìm tới nhường nào, cho nên hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Thanh Linh Thụ là một trong những thiên địa linh căn, từ khi sinh ra đã có linh tính. Khi trưởng thành tới một độ nhất định, có thể bay lên trời cũng có thể trốn xuống đất, hành tung bí ấn, vô cùng khó tìm.
Ngọc Hinh nói: “Diệp công tử không cần vội, tin tức này đã từ mười năm trước, cũng không biết là thật hay giả.”
“Không cần biết nó là thật hay giả, mau nói đi rốt cuộc đó là chuyện như thế nào?” Diệp Viễn vồn vã hỏi.
Ngọc Hinh gật đầu nói: “Mười năm trước, tại núi Ma Vân thuộc Đông Minh Vực, từng có người nói rằng đã nhìn thấy Thanh Linh Thụ, người này lần theo dấu của nó ba ngày ba đêm, nhưng tới cuối cùng vẫn để mất dấu.”
Diệp Viễn suy nghĩ một lát, liền nói: “Chỉ vậy thôi? Có thể nói chi tiết hơn một chút được không?”
“Nghe nói, người đó đã dùng mọi biện pháp, song không những không bắt được Thanh Linh Thụ, ngược lại còn bị Thanh Linh Thụ làm bị thương.”
“Người đó là ai?”
“Tộc trưởng hiện giờ của tộc Ám Ma Hổ!”
Nhắc tới tộc trưởng của Ám Ma Hổ, Ngọc Hinh tỏ rõ sự kính nể trong lời nói của mình.
Chứng tỏ vị tộc trưởng này không dễ gần chút nào.
Diệp Viễn nghe vậy liền gật đầu nói: “Được, ta biết rồi, đa ta Ngọc Hinh cô nương.”
“Diệp công tử muốn tới Đông Minh Vực?” Ngọc Hinh đột nhiên hỏi.
“Hả? Có gì không thoả đáng sao?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Ám Ma Hổ là một trong những tộc bá chủ của Thần Cấm Yêu Vực, vô cùng bài xích người ngoài, chứ chưa cần nói tới loài người. Diệp công tử...”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Không giấu gì Ngọc Hinh cô nương, ta tìm Thanh Linh Thụ này cho một người bạn của ta, vậy nên cho dù có khó thế nào ta cũng phải đi!”
Diệp Viễn nói một cách bình tĩnh, nhưng Ngọc Hinh nghe mà thấy run sợ trong lòng.
Đa phần các võ giả đều rất ích kỷ, chỉ có một số rất ít người tận tâm vì bạn bè.
Không cần nói tới tộc Ám Ma Hổ mạnh như thế nào, chỉ nguyên Thanh Linh Thụ cũng đã khó đối phó rồi.
“Diệp công tử thật cao thượng!” Ngọc Hinh nói với giọng cảm thán.
“Ha ha, chẳng qua là ta nợ nàng một ân tình mà thôi, nào có thể nói là cao thượng gì chứ. Đúng rồi, ta có một vấn đề muốn hỏi hai vị đây, nếu như không tiện trả lời cũng không sao.” Diệp Viễn nói.
“Ừ, ngươi hỏi đi, nếu có thể nói, ta sẽ nói.”
Ngọc Hoan có chút cảm động khi nghe Diệp Viễn mạo hiểm vì bằng hữu như vậy.
Bà vốn là người khẩu xà tâm phật, thực ra bà ta đã sớm coi Diệp Viễn là người trong tộc rồi.
“Thần Cấm Yêu Vực chỉ là một khu vực rất rất nhỏ của Vô Biên Giới, nhưng đó lại là nơi vô cùng rộng lớn, lẽ nào ở đó lại tự tách thành một giới riêng? Vô Biên Giới chỉ là một tiểu thế giới bậc trung, cho nên không thể nào có sự xuất hiện của cường giả cấp sáu, vậy tại sao ở đây lại có nhiều cường giả cấp sáu như vậy?” Diệp Viễn nêu ra nghi vấn của mình.
Với cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn, căn bản không thể cảm nhận được sức mạnh của không gian.
Thế nhưng hắn cũng thừa biết, đó là nơi không hề đơn giản.
Cường giả ở đây một khi bước ra thế giới bên ngoài, đừng nói là Vô Biên Giới, mà ngay cả Cuồng Phong Giới, bọn họ cũng có thể quét bay!
Đến ngay cả một bộ tộc nhỏ như Ngọc Diện Tiên Hồ cũng đã có cả cường giả cấp sáu, càng không nói tới các tộc khác.
Chỉ là Diệp Viễn rất hiếu kỳ, tại sao lại có một tiểu thế giới như vậy ở Vô Biên Giới.
“Điều này...” Ngọc Hoan ngập ngừng khi nghe câu hỏi của Diệp Viễn.
“Ha ha, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu không tiện trả lời thì cũng không cần nói.” Diệp Viễn không quá để tâm.
“Không phải là tiện hay không tiện, mà là ta không thể trả lời câu hỏi này của ngươi, bởi ta cũng không biết rõ nguồn gốc của Thần Cấm Yêu Vực này. Tổ tiên chúng ta đời đời kiếp kiếp ở đây, còn tộc Ngọc Diện Tiên Hồ chúng ta chỉ là thế lực nhỏ bé dưới đáy. Ta nghe nói những thế lực hùng mạnh, thậm chí còn có cả cường giả cấp bảy.” Ngọc Hoan nói.
Ngọc Hoan tuy đã là yêu tộc cấp sáu, nhưng lại chỉ là cường giả yếu nhất ở Thần Cấm Yêu Vực, cho nên có rất nhiều bí mật bà ta không được biết.
Nghe Ngọc Hoan nói vậy, Diệp Viễn không khỏi cảm thấy giật mình.
Ở đây lại có cả cường giả cấp bảy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất