Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 637: Huyết thống áp chế!

Chương 637: Huyết thống áp chế!
“Diệp Viễn, ngươi không phải là đối thủ của hắn! Mau tránh ra!” Ngọc Hinh nhìn thấy Diệp Viễn đứng chắn trước mặt thì vội vàng nói.
Diệp Viễn xua tay: “Đánh nhau là chuyện của nam nhân, nữ nhân ngồi một bên xem là được! Ta cần những Lôi Nguyên Quả này, tới lúc đó sẽ chia cho các ngươi một phần năm.”
Đùa nhau hả!
Nhóm người của Ám Huyền chỉ thấy tức cười khi nghe những lời này của Diệp Viễn.
“Ha ha, nói mạnh miệng không sợ bị cắt mất lưỡi sao! Một tên nhân loại cấp bốn nhỏ bé mà cũng dám nói ra những lời này sao, ai cho ngươi dũng khí thế hả?” Ám Huyền cười lớn nói.
Tuy rằng chưởng vừa rồi của Diệp Viễn đánh mình cũng rất mạnh, nhưng vừa rồi là do bản thân nhất thời sơ xuất, hơn nữa cũng chưa dùng hết sức.
Nếu hắn tưởng với thực lực như thế đã có thể giao đấu với mình, thì đúng là hắn không biết chữ “tử” viết như thế nào.
“Ha ha ha, tên hề này từ đâu chui ra vậy, lại dám khiêu chiến với thiếu chủ, chê bản thân sống lâu quá rồi hả.”
“Có phải loài người đều đần độn như vậy không? Với cái não đấy làm sao có thể tu luyện lên được cấp bốn vậy không biết?”
“Con người à, chúng ta sợ quá! Chỗ Lôi Nguyên Quả này ngươi cứ mang hết đi, đừng nổi giận với chúng ta! Đừng đánh ta, đừng đánh ta!”
“Ha ha ha...”
Câu nói vừa rồi của Diệp Viễn khiến bọn chúng có được trận cười sảng khoái, trong mắt bọn hắn, Diệp Viễn tới đây là để mua vui.
Võ giả cấp bốn làm sao có thể đánh lại thiếu chủ?
Diệp Viễn không để ý tới những lời châm biến này, chỉ thấy hắn hất tay ra hiệu kêu Ám Huyền tới chiến đấu, động tác này của hắn tràn đầy vẻ khinh miệt.
Sắc mặt Ám Huyền chùng xuống: “Là ngươi tự tìm tới chỗ chết, đừng có trách ta! Ám Ảnh Lôi Sát!”
Ám Huyền đưa tay ra, uy lực lôi điện khủng khiếp trong chốc lát bao trùm khắp nơi.
Còn Diệp Viễn, đang ở chính giữa trung tâm trận sét!
“Vừa ra tay đã dùng tới Ám Ảnh Lôi Sát, xem ra thiếu chủ bị tên này chọc tức thật rồi!”
“Ha ha, tên này đúng là làm trò hề mà, không biết kết cục đáng sợ khi đã chọc giận thiếu chủ sao.”
“Ha ha, chẳng còn gì để xem nữa rồi, một khi Ám Ảnh Lôi Sát đã được tung ra, tên nhãi này chết chắc.”
Phải đối diện với trận sét khủng khiếp, thế nhưng Diệp Viễn lại không hề hoảng sợ, khí thể của hắn đột nhiên bùng phát thẳng lên Hồn Hải tầng bốn đỉnh phong!
Vượt qua một tiểu cảnh giới, khí thế của Diệp Viễn lúc này đã khác hẳn!
Những người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện vẫn còn đang cười nhạo Diệp Viễn, lúc này ai nấy đều không ngậm được miệng.
Khí thế bây giờ của Diệp Viễn không hề thua kém Ám Huyền!
“Uy lực của Long tộc! Đây lại là uy lực của Long tộc! Lẽ nào tên tiểu tử này là… hậu duệ của Long tộc?” Cảm nhận được uy lực của huyết mạch, Ám Băng đột nhiên kêu lên.
Đúng lúc này, Diệp Viễn triển lộ ra hoàn toàn huyết thống Long tộc trong cơ thể mình.
Những kẻ có thực lực hơi yếu trong tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà không chịu được bất giác quỳ phục xuống!
Yêu tộc phân cấp rất nghiêm ngặt, cho nên không thể phản kháng lại uy lực của huyết thống!
Không cần Ám Băng phải nói, Ám Huyền cũng đã sớm nhận ra điều này.
Diệp Viễn phóng ra long uy, lại khiến yêu nguyên trong cơ thể hắn có cảm giác không khống chế lại nổi. Nếu như không phải cảnh giới của hắn cao hơn Diệp Viễn quá nhiều thì e là lúc này cũng sẽ giống như những người khác, đang quỳ phục xuống.
Hơn nữa đây chắc chắn là huyết thống của Long tộc thuần chủng, bằng không làm sao có thể khiến yêu nguyên của hắn suýt chút nữa cũng bị mất khống chế?
Lẽ nào tên tiểu tử này thật sự là hậu duệ của Long tộc?
Nhưng… tên tiểu tử này từ đầu đến chân không có chút hình dáng nào của yêu tộc!
Nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt nhỏ của Ngọc Thư kích động tới mức đỏ ửng lên giống như quả táo chín mọng.
“Hoá ra Diệp Viễn ca ca lại lợi hại tới như vậy! Lần trước khi huynh ấy giao đấu với chúng ta, không dùng tới long uy, bằng không chúng ta không có cơ hội ra tay!” Ngọc Thư kích động nói.
Ngọc Lãnh đứng bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc này nàng mới biết Diệp Viễn quá mạnh!
Chỉ với Long uy này cũng đã khiến những yêu tộc có thực lực như nàng không dám phản kháng lại.
“Rốt cuộc Diệp Viễn là nhân tộc hay là yêu tộc?” Ngọc Hinh cũng không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Long uy của Diệp Viễn quá thuần khiết, nếu như long uy này hướng về phía Hồ tộc bọn họ, e là bọn họ cũng không thể nào chịu nổi.
Điều này chỉ cần nhìn sắc mặt những người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà cũng đủ biết.
Diệp Viễn lãnh đạm nhìn Ám Huyền nói: “Ngươi vừa nói, nắm đấm của ai lớn hơn người có tiếng nói đúng không, vậy cùng nhau đọ xem, nắm đấm của ai to hơn!”
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Là đòn tấn công đầu tiên nhưng Diên Viễn lại dùng tới chiêu mạnh nhất!
Sắc mặt của Ám Huyền lúc này vô cùng khó coi, thấy Diệp Viễn xuất chiêu, hắn cũng ra tay không chút do dự.
“Ám Ảnh Lôi Sát, trấn áp cho ta!”
Ám Huyền hô lên một tiếng, sấm sét nổi lên cả một vùng, đánh lại cự long màu đỏ rực của Diệp Viễn!
Chỉ là, những tia sét đáng sợ này lại không thể nào làm suy chuyển con hồng long của Diệp Viễn.
“Rầm!”
Một tiếng nổ rền vang, Ám Huyền bị đánh trọng thương tới thổ huyết.
“Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ, ngài không sao chứ?”
Khi đòn tấn công này kết thúc, long uy trên người Diệp Viễn cũng được thu lại, bấy giờ người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà mới chậm rãi bò dậy.
Chỉ một đòn tấn công lại khiến Ám Huyền bị trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu, hắn nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt đầy oán giận và kiêng nể.
Võ giả nhân loại cấp bốn này lại có thể đánh hắn trọng thương!
“Bây giờ, ta có thể tiếp quản cánh rừng Lôi Nguyên Quả này rồi đúng chứ?” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Ám Huyền vô cùng uất ức nhìn Diệp Viễn.
Lần này đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Không những không lấy được Lôi Nguyên Quả, lại còn khiến bản thân bị trọng thương.
Ám Huyền nghiến răng nói: “Coi như ngươi giỏi, chúng ta đi!”
“Không được, các ngươi không được đi!” Ngọc Hinh muốn chắn bọn chúng, nhưng bị Diệp Viễn ngăn lại.
Ám Huyền phải nhờ Ám Băng dìu về, nhóm người bọn chúng nhanh chóng cúp đuôi bỏ chạy.
Ngọc Hinh tức giận giậm chân, oán giận nói: “Không dễ gì mới đánh Ám Huyền thành ra trọng thương như vậy, tại sao ngươi lại thả hắn đi?”
Diệp Viễn cười nói: “Lôi Nguyên Quả này tuy không có tác dụng với cường giả cấp sáu, nhưng chắc chắn là bảo bối hiếm thấy. Ngươi cho rằng tên Ám Huyền đó tới đây, mà lão tổ của bọn chúng không hay biết gì sao? Việc đánh Ám Huyền không cần phải vội, nhưng nếu như ngươi muốn giết hắn, cả tộc Ngọc Diện Tiên Hồ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của lão tổ Xà tộc. Các ngươi… có gánh nổi trách nhiệm này không?”
Diệp Viễn sớm đã nhìn ra, các lão tổ cấp sáu ở Thanh Sơn Vực này đều có thực lực ngang ngửa nhau, hai bên cũng vì kiêng dè lẫn nhau nên mới để mặc đệ tử hậu bối ra tay.
Tuy Ngọc Hoan yếu hơn một chút so với bọn họ, nhưng nhất định bà ta cũng có quân át chủ bài của mình.
Ám Huyền cũng khá mạnh, cho nên có thể thấy lão tổ Xà tộc nhất định vô cùng cường đại.
Nếu như giết chết Ám Huyền, chắc chắn lão tổ Xà tộc sẽ nổi trận lôi đình.
Khi hai tộc xảy ra chiến tranh, sẽ phá vỡ sự cân bằng của Thanh Sơn Vực, như vậy tộc Ngọc Diên Tiên Hồ khó mà giành phần thắng, thậm chí còn phải đối diện với nguy cơ diệt vong.
“Điều này...”
Diệp Viễn nói vậy không khỏi khiến Ngọc Hinh cảm thấy kinh hãi.
Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ lực lượng mỏng, nào có thể chịu nổi cơn tức giận của lão tổ Xà tộc?
“Muốn giết Ám Huyền, ngươi phải trở nên cường đại hơn nữa. Có được Lôi Nguyên Quả, ngươi sẽ không phải lo không đấu lại được với Ám Huyền? Tên đó, không đáng để sợ.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Ngọc Hinh nghe vậy mới dần vui vẻ trở lại: “Diệp công tử, theo lý mà nói bây giờ cánh rừng này đã thuộc về ngươi, lẽ nào ngươi thật sự sẽ tặng chúng ta một phần năm sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất