Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 638: Chín trong một đêm.

Chương 638: Chín trong một đêm.
“Điều này là đương nhiên!” Diệp Viễn trả lời không chút do dự.
Nhận được câu trả lời này, Ngọc Hinh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Tuy nàng ta vẫn dè dặt vì thân phận thiếu chủ của mình, nhưng sự vui mừng đã hiện rõ trên gương mặt nàng.
“Tuyệt vời! Diệp Viễn ca ca đúng là người tốt!”
Còn Ngọc Thư không nghĩ nhiều như vậy, nàng lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Viễn lắc tới lắc lui.
Cánh rừng Lôi Nguyên Quả này khá rộng, cho nên dù có là một phần năm thì đó cũng là con số không hề nhỏ.
Có số Lôi Nguyên Quả này, thực lực của Hồ tộc sẽ được tăng lên rất nhiều. Thậm chí Ngọc Hinh sẽ có thể vượt qua Ám Huyền trong thời gian ngắn.
Ngay cả Ngọc Lãnh mặt lạnh như băng, lúc này trên gương mặt cũng nở nụ cười rạng rỡ.
“Thật tốt quá! Chỗ Lôi Nguyên Quả này nhiều nhất cũng chỉ một tháng sau là chín, tới lúc đó xem ai dám tới bắt nạt Hồ tộc chúng ta nữa!” Ngọc Hinh kích động nói.
Diệp Viễn lại cười: “Một tháng? Quá lâu! Ngươi thấy, Xà tộc sẽ ngồi yên một tháng để chờ các ngươi sao?”
Ngọc Hinh thót tim: “Ý của công tử là...”
“Bọn chúng không có được Lôi Nguyên Quả, làm sao có thể giương mắt nhìn các ngươi ngồi đợi Lôi Nguyên Quả chín chứ? Ngay sau khi bọn chúng trở về trong tộc, nhất định sẽ lan truyền thông tin này, tới lúc đó Hồ tộc các ngươi sẽ trở thành mục tiêu công kích của những tộc khác.” Diệp Viễn nói.
“Vậy… vậy phải làm sao? Hồ tộc chúng ta là yêu tộc cấp sáu yếu nhất ở đây, cho nên không thể nào đấu lại được các yêu tộc khác! Nếu như… nếu như Hắc Phong Yêu Lang biết được tin này...”
Ngọc Hinh không dám nghĩ tiếp nữa.
Dựa theo suy đoán của Diệp Viễn, Hồ tộc có thể rơi vào nguy hiểm.
Vốn tưởng đã nhặt được bảo vật, ai ngờ chớp mắt lại biến thành mối nguy.
Đôi khi, nhận được bảo bối là một cơ duyên lớn, có thể một bước lên trời. Nhưng nếu như không đủ mạnh để bảo vệ những bảo bối đó, lại có thể đem tới một mối hoạ, thậm chí là hoạ sát thân.
“Ha ha, đơn giản, chỉ cần thu hoạch hết chỗ Lôi Nguyên Quả này trước khi những người khác tới.”
Diệp Viễn không hề nao núng, dường như đang nói tới một chuyện rất đỗi bình thường.
Chỉ có điều Ngọc Hinh không tài nào lý giải được: “Thu hoạch ngay bây giờ? Nhưng chỗ Lôi Nguyên Quả này đã chín đâu, nếu chưa chín thì đâu có tác dụng gì!”
Mang tới hiệu quả thấp, thì có khác gì không sử dụng.
Diệp VIễn cười nói: “Chưa chín, thì chúng ta có thể làm cho nó chín! Đi, cùng ta quay về trong tộc.”
Ngọc Hinh mang theo nghi hoặc cùng Diệp Viễn trở về trong tộc.
Tuy vô cùng hiếu kỳ, nhưng Diệp Viễn không nói nàng ta cũng không dám hỏi.

Trong tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà, mặt Ám Huyền trắng bệch, nhưng sự phẫn nộ và không can tâm hiện rõ trên gương mặt của hắn.
“Ám Băng, cho lan truyền thông tin về rừng Lôi Nguyên Quả cho ta! Ngay bây giờ, lập tức, nhanh! Nhớ kỹ, nhất định phải để Lang Nha biết chuyện này!” Ám Huyền tức giận nói.
“Chuyện này… để Lang Nha biết thì chúng ta đến một Lôi Nguyên Quả cũng không lấy được thì sao?” Ám Băng do dự hỏi lại.
“Hừ! Ngươi cho rằng, chúng ta bây giờ có thể lấy được sao? Thật không ngờ, trong người tên tiểu tử đó lại có huyết thống thuần chủng của Long tộc. Nếu không phải như vậy, ta làm sao có thể bại dưới tay hắn được?” Ám Huyền cắn răng nói.
Quả đúng là Diệp Viễn đã dựa vào lực lượng huyết mạch của Long tộc, nên mới có thể đánh bại Ám Huyền.
Tuy rằng Diệp Viễn dựa vào Nguyên Linh Cửu Biến có thể tạm thời đột phá lên Hồn Hải tầng bốn, nhưng vẫn chưa đủ để đánh thắng Ám Huyền.
Nói tới việc này, Ám Băng cũng cảm thấy bực dọc trong người.
Mặc dù so ra hắn vẫn tốt hơn người khác, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Trước uy lực của Long tộc trên người Diệp Viễn, hắn dường như cũng ở trong trạng thái nửa đứng nửa quỳ.
Cũng chỉ có người mạnh như thiếu chủ mới miễn cưỡng chống chọi lại được uy lực của Long tộc.
“Thiếu chủ, thực ra nếu không ổn, vẫn có thể nhờ lão tổ xuất sơn.” Ám Băng nói.
Ám Huyền mặt biến sắc, quở trách nói: “Không được nhắc tới chuyện này! Lẽ nào ngươi muốn để Thanh Sơn Vực xảy ra đại chiến sao? Bây giờ lập tức cho tung tin về rừng Lôi Nguyên Quả.”
Sau khi Ám Băng rời đi, một bóng người chậm rãi từ trong góc khuất đi ra.
“Lão tổ, xin lỗi, Huyền Nhi vô năng.”
Ám Huyền không lấy gì làm lạ, bởi người này chính là lão tổ của tộc Ám Ánh Lôi Điện Xà – Ám Vinh.
“Thực lực của tên tiểu tử đó lại nằm ngoài dự liệu của ta, không ngờ trên người hắn lại có huyết thống thuần chủng của Long tộc. Ta cũng có mặt ở cách đó không xa, chuyện này cũng không thể trách ngươi được.” Ám Vinh bình thản nói.
Ám Huyền ngẩng đầu nhìn Ám Vinh, đang định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có suy nghĩ gì, cứ nói.” Ám Vinh nói.
“Hồ tộc thu nạp nhân loại, sao chúng ta không thể lợi dụng điểm này để tiêu diệt bọn chúng? Với thực lực của lão tổ, thì Ngọc Hoan không phải là đối thủ của ngài mới đúng.”
Thực ra Ám Huyền vẫn không hiểu được, tại sao lão tổ có mặt tại đó nhưng lại không ra tay.
“Ha ha, có thể trở thành yêu tộc cấp sáu, nào có phải đơn giản gì? Đúng là ta mạnh hơn Ngọc Hoan, nhưng Hồ tộc ắt sẽ có quân át chủ bài mà chúng ta không biết. Chưa tới lúc chưa cần ra tay.” Ám Vinh cười nói.
Ám Huyền không chớp mắt, tỏ rõ sự sợ hãi.
Xà tộc đương nhiên cũng có chiêu bài cuối cùng của mình, nhưng có thể khiến lão tổ cũng phải tỏ ra dè chừng như vậy, chứng tỏ đều không thể xem thường các yêu tộc cấp sáu được!

Về tới tộc, Diệp Viễn liền đi tới chào hỏi những thầy mo trong tộc.
Sau khi từ chỗ bọn họ đi ra, hắn tiến hành bế quan.
Tối hôm đó, Diệp Viễn xuất quan, trước cửa đã có một nhóm người đứng đợi.
Thấy Diệp Viễn đi ra, Ngọc Hinh tiến lên trước sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi?”
Diệp Viễn đưa cho nàng một cái túi lớn, cưới nói: “Đương nhiên là thành công rồi! Thứ này gọi là Tinh Nghiên Phấn, hoà phấn này cùng với nước, sau đó rắc lên rễ của Lôi Nguyên Thụ.”
Ngọc Hinh nghiêm mặt, nói với Ngọc Lãnh: “Đã nghe thấy Diệp công tử dặn dò chưa? Bây giờ cho người đi làm ngay!”
“Tuân lệnh!” Ngọc Lãnh tuân mệnh đi ngay.
“Đi, chúng ta tới rừng Lôi Nguyên Quả, sáng sớm ngày mai chắc sẽ được.” Diệp Viễn nói.
Ngọc Lãnh xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, rất nhanh đã rắc hết chỗ phấn đó lên gốc của cây Lôi Nguyên Quả.
“Được rồi, mọi người cũng đã vất vả một ngày rồi, quay về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai sẽ tới xem kết quả.” Diệp Viễn nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, sức mạnh lôi điện khủng khiếp tới bức người đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Trời ơi, làm sao có thể như vậy được chứ? Chỉ trong một đêm, chỗ Lôi Nguyên Quả này lại có thể chín hết được rồi này!”
“Thật không ngờ! Diệp công tử đúng là thánh nhân, lại có thể tạo ra kỳ tích như vậy!”
Ngọc Thư vui mừng tới mức không ngừng nhảy lên nhảy xuống, nói: “Diệp ca ca, huynh thật lợi hại! Tinh Nghiên Phấn này trông rất bình thường, nhưng mang lại hiệu quả khó tin!”
Diệp Viễn cười nói: “Chẳng qua cũng chỉ là Tinh Nghiên Phấn cấp thấp nhất, nếu như có đủ nguyên liệu, sẽ có thể khiến chỗ Lôi Nguyên Quả này chín ngay trong chốc lát. Đáng tiếc điều kiện có hạn, nên cấp bậc của Tinh Nghiên Phấn này mới thấp một chút. Do đó sẽ khiến chỗ Lôi Nguyên Quả này mất đi khoảng mười phần trăm hiệu quả của nó.”
Là một luyện dược sư, kinh nghiệm tích luỹ bao năm qua được đúc kết từ những lần tiếp xúc với linh dược.
Đừng nói là Lôi Nguyên Quả, mà những linh dược cấp tám cấp chín, Diệp Viễn cũng có cách để khiến bọn chúng chín sớm.
Nhưng với điều kiện hiện tại, có thể làm tới bước này cũng đã không dễ dàng gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất