Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 686: Quyết đấu

Chương 686: Quyết đấu
Thực ra việc này vẫn nằm trong dự liệu của Diệp Viễn.
Ban đầu Diệp Viễn ở Xích Quang Thành huấn luyện được tốt tới như vậy, là bởi vì mọi người đều đang ở trong tuyệt cảnh.
Hiện tại Diệp Viễn thực lực đã khó mà tưởng tượng nổi, không ít người tìm đến đây nương tựa đều có tâm lý tạm bợ.
Trong tình thế như hiện tại, làm sao mà đạt được hiệu quả như trước được?
Diệp Viễn nghe xong gật đầu nói: “Ngươi cứ dùng chút điểm tâm đi, mấy kẻ hỗn tạp chỉ có chờ chết thôi, muốn không mất cũng khó, binh cần giỏi không cần đông”
“Vâng, đại nhân”

Ngày phải tới cũng đã tới, đại quân hai bên giao chiến tại biên giới phạm vi thế lực của U Vân Tông.
Cuồng Phong Giới phía bên kia đông nghìn nghịt, ngước nhìn ra xa chỉ thấy toàn là võ giả của Cuồng Phong Giới.
Ngược lại thì U Vân Tông phía bên này, chỉ có lác đác vài vạn người, hệt như con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, yếu thế hơn một cách rõ rệt.
Đại quân Cuồng Phong Giới trật tự gọn gàng, uy võ hùng tráng, nhìn là biết được huấn luyện tốt.
Còn về phần Vô Biên Giới bên này thì hoàn toàn vô tổ chức, mặt ủ mày chau, giống như một đám người ô hợp.
Dù nhìn như thế nào đi nữa, Vô Biên Giới cũng không có vẻ gì là muốn giành lấy chiến thắng.
Trong đại quân của Cuồng Phong Giới, có một kẻ râu dài tới ngực, đó chính là gia chủ Tiết gia ở Cuồng Phong Giới, Tiết Hồng Phi!
Ngay lúc vừa nhìn thấy Diệp Viễn ở doanh trại đối địch, bất giác hai mắt hắn đông cứng lại!
“Chẳng ngờ rằng, cái gọi là U Vân Tông đang làm mưa làm gió dạo gần đây, lại do tên thử tử kia cầm đầu mà ra!” Tiết Hồng Phi có chút bất ngờ.
“Đại soái lại quen biết hắn sao?” một gã Thần Du Cảnh tầng bảy phía sau Tiết Hồng Phi ngạc nhiên lên tiếng.
Tiết Hồng Phi gật đầu đáp: “Kẻ này chắc hẳn ngươi cũng biết, con chuột nhắt kia chính là Diệp Viễn mà ngày đó đã đại náo Vương Thành! Lúc mà hắn đối chiến với Thất Hoàng Tử, ta từng đứng từ xa quan sát. Chẳng ngờ rằng mới mấy năm không gặp vậy mà con chuột ấy đã đạt tới Hồn Hải Cảnh đỉnh phong!”
“Quả đúng là con chuột đó! Lúc đối đầu với Thất Hoàng Tử, hắn mới Ngưng Linh Cảnh. Chưa được bao lâu mà đã tu luyện tới Hồn Hải Cảnh rồi sao?” gã Thần Du Cảnh kia cũng ngạc nhiên.
“Ừm, thiên phú của con chuột kia quả thực nghịch thiên, mà chiến lực cũng kinh người. Căn cứ vào tình báo thì dù hắn mới đột phá tới Hồn Hải Cảnh đỉnh phong, nhưng ít nhất cũng đủ thực lực để hạ sát Thần Du Cảnh trung Kỳ!” Tiết Hồng Phi đáp.
Đối với chiến lực của Diệp Viễn mà nói, Tiết Hồng Phi cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Với thiên phú của Diệp Viễn, nếu không chiến đấu vượt cấp được thì cũng vô lý!
Nhưng mà Tiết Hồng Phi lại không quá để tâm, dù rằng hắn chỉ mới có Thần Du Cảnh tầng tám, nhưng còn có thêm cả tuyệt kỹ.
Nếu mà thực sự so sánh về chiến lực, hắn còn vượt qua cả cường giả Thần Du Cảnh tầng chín đỉnh phong!
Nếu như tới một tên Hồn Hải tầng chín cũng đè ép không nổi, thì quá là mất mặt rồi.
“Haizz, chiến đấu vượt cấp thì làm được gì? Dựa vào thống soái và đại quân ta, chỉ một đòn là đủ! Lần này chúng ta điều động toàn bộ tinh anh, nếu như đến mấy vạn người như kia cũng không quét sạch được, thì đúng là làm trò cười mà!” Tên thuộc hạ kia một mặt khinh thường.
Tiết Hồng Phi không khỏi bật cười: “Ngươi nói không sai! Như vậy thì, tên Diệp Viễn này cũng coi như giúp ta một chuyện lớn, đúng là đang ngủ gật cũng có người mang gối tới tặng. Chỉ cần nhất trượng toàn diệt bọn người kia, Vô Biên Giới chắc chẳng còn dám ho he thêm gì nữa!
“Haizz, tiểu tử kia thanh danh lớn vậy, không ngờ chỉ là một tên ngu xuẩn! Với tiềm lực của hắn, ngoan ngoãn tìm một nơi mà bế quan tu luyện, chưa tới nửa năm là đủ phi thăng Thần Vực rồi, chuyện của Vô Biên Giới còn liên quan gì tới hắn nữa? Nhưng mà lần này chúng ta huy động đại quân áp cảnh, nếu hắn biết thế nào là tốt xấu, thì cũng nên hạ đao đầu hàng từ sớm, biết đâu còn có hy vọng. Giờ thì hắn lại chọn lấy trứng chọi đá, đúng là ngu xuẩn hết mức!”
Tiết Hồng Phi cười đáp: “Ngươi đừng có mà xem nhẹ con chuột nhắt này, hắn đã dám chính diện đối chiến với chúng ta, sợ rằng cũng có chút thủ đoạn. Lát nữa lúc ta đối phó với hắn, ngươi hãy dẫn theo những Thần Du Cảnh khác trực tiếp đánh tới! Dù hắn có mưu mô quỷ kế gì, giữa trận quyết đấu thực lực, cũng chẳng có chỗ dùng !”
“Tuân lệnh đại soái!”
Nói xong, Tiết Hồng Phi bay đi.
Diệp Viễn thấy vậy, cũng bay tới, cùng với Tiết Hồng Phi tới một nơi xa hơn để so tài.
“Diệp Viễn, ngươi là nhân tài, tới giờ vẫn chưa nhìn ra thế cục sao? Chi bằng ngay lúc này cải tà quy chánh. Ta có thể để ngươi sống!” Tiết Hồng Phi nói với uy thế của kẻ bền trên.
Diệp Viễn nghe vậy liền bật cười, không phải tên kia mới là kẻ không biết sống chết thế nào sao?
“Ngươi biết ta?”
Diệp Viễn có chút ngạc nhiên về việc kẻ kia nói ra tên của mình, trong ấn tượng của hắn, không hề có tên này.
“Cái ngày mà ngươi và Thất Hoàng Tử đại chiến, ta đã quan sát từ xa”. Tiết Hồng Phi cười đáp.
Diệp Viễn nghe xong liền hiểu ra, ban nãy hắn nhìn thấy Tiết Hồng Phi cùng một kẻ khác vạch lá tìm sâu, thì ra là nhận ra mình.
Nhìn lại Vương Thành ngày đó, cũng không ít kẻ đứng ngoài lén quan sát.
Diệp Viễn gật gù, biểu thị rằng mình đã hiểu, nhưng lại nói: “Lão già kia, giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng có thể cải tà quy chính, không cần phải phò trợ ác vi nữa, Triệu Thiên Dận chỉ còn là con châu chấu sau mùa thu thôi, chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Diệp Viễn nói rất to, cứ thế truyền đi.
Trăm vạn đại quân của Cuồng Phong Giới nghe xong lời này của Diệp Viễn, liền cười như sấm.
Với bọn họ mà nói, Diệp Viễn chính là đầu óc có vấn đề, căn bản chẳng còn nhìn rõ thế cục nữa rồi.
Người như vậy, làm sao làm thống soái được?
“Ha ha ha, hắn cho chúng ta cơ hội cải tà quy chính kìa! Ha ha ha, cười chết mất!”
“Bắt trăm vạn đại quân đầu hàng mấy vạn người kia, tên này đúng là rơi mất não rồi sao?”
“Ngươi nhìn xem trong đám địch nhân kia, chỉ có mấy kẻ là đột phá được đến Thần Du tầng một, đã vậy còn dám ăn nói ngông cuồng, ta thật khâm phục dũng khí của hắn!”
Những cường giả Thần Du Cảnh của Cuồng Phong Giới kia, ai nấy cũng cười ngoác đến tận mang tai.
Đại chiến trước mặt, lại được nghe một câu chuyện cười như vậy, cũng là một liều thuốc bổ!
Trên thực tế không chỉ họ, mà cả đám người Sở Thạch cũng thấy ngớ ngẩn.
Dù rằng bọn họ hoàn toàn tin tưởng Diệp Viễn, nhưng cũng không thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Viễn có thể dùng thủ đoạn như vậy mà thay đổi thế cục.
Dù Diệp Viễn có thể hạ thủ được cường giả Thần Du Cảnh tầng tám của đối phương, vẫn khó lòng để chiến thắng được!
Nếu như là một người khác, Sở Thạch sớm đã dẫn đại quân của mình tháo chạy rồi.
Chỉ duy có Diệp Viễn có thể khiến bọn họ quyết chiến tới cùng.
Tiết Hồng Phi tự nhiên chỉ coi đó là câu nói đùa, hắn cười đáp: “Ngươi cũng thấy phản ứng từ đại quân của ta rồi đấy, có điều người không nhìn sắc mặt của võ giả phe ngươi sao? Xem ra đại quân của ngươi cũng chả có hy vọng gì ở ngươi cả!”
Diệp Viễn không hề nghĩ vậy, điềm đạm nói: “Xem ra ngươi chọn chống đối tới cùng rồi? Ta đã cho ngươi cơ hội, chỉ là ngươi không biết trân trọng. Nếu đã như vậy, thì đừng có trách ta!”
Tiết Hồng Phi cười lớn: “Diệp Viễn, ta biết ngươi mang trên người, nhưng mà ta đâu có sợ, dù có lợi hại thế nào, cũng chẳng thể đột phá được xiếng xích của Hồn Hải Cảnh! Nhưng ta thì…”
“Phừng!”
Khí thế của Tiết Hồng Phi bỗng nhiên bộc phát, trực xung vân thiên!
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn thực sự đã đột phá tới cảnh giới cao nhất của Thần Du Cảnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất