Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 695: Chân Long Thiên Quân!

Chương 695: Chân Long Thiên Quân!
“Diệp Viễn, xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt cho cha mẹ ngươi!”
Thất Hải nói, giọng nồng đậm sự tự trách.
Hắn là người mạnh nhất Vô Biên Giới này, cũng là giới chủ đại nhân, vậy mà đến cả ý đồ của địch cũng không phát hiện được, sào huyệt bị người ta tận diệt, đúng là quá thất trách.
Nếu là trước đây, Thất Hải dù có tự trách cũng sẽ không nói ra lời như thế.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn đã trưởng thành, trở thành một võ giả mạnh hơn hắn nhiều.
Khi đối mặt với Diệp Viễn, Thất Hải không còn chút vốn liếng nào để kiêu ngạo.
Diệp Viễn của hôm nay mới là người mạnh nhất Vô Biên Giới!
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Thôi quên đi, hiện tại có băn khoăn cũng chẳng ích gì. Triệu Thiên Dận cố tình hay vô ý thì Vô Phương Thành bị phá cũng là chuyện trong dự liệu mà thôi.”
Ngay cả chính bản thân Diệp Viễn cũng không ngờ được Triệu Thiên Dận lại có thể đưa chín vị cường giả nửa bước Vô Lượng Cảnh đến đây.
Cho nên ngay từ khi bắt đầu, kết cục đã được định sẵn: Vô Phương Thành nhất định sẽ rơi vào tay giặc.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Diệp Viễn cũng ngồi xuống chiếc ghế cao nhất.
Nơi đó, là vị trí đại biểu cho người mạnh nhất!
“Hôm nay đại quân của Cuồng Phong Giới đã hao tổn nghiêm trọng ở Vô Biên Giới, không còn hy vọng gây ra chuyện gì ở đây nữa. Từ hôm nay trở đi, các người bắt đầu tiến hành phản kích! Nhưng dù sao thì thất bại của Cuồng Phong Giới cũng đã được định trước, chúng đã phải chịu nghiêm phạt, ta không cần tạo quá nhiều sát nghiệp. Kẻ đồng ý đầu hàng thì trước tiên tập trung họ lại, sau đó thống nhất tống về Cuồng Phong Giới.” Diệp Viễn lấy tư thế cấp trên phân phó việc.
“Vâng, thưa Diệp Viễn đại nhân.” Ninh Nhất Hiền chắp tay thưa.
Trong lúc vô tình, thái độ của Ninh Nhất Hiện đối với Diệp Viễn đã thay đổi hẳn, ngay cả xưng hô cũng đã sửa lại.
Đây chính là cảm giác đè ép mà cường giả chân chính mang tới cho người yếu hơn!
Ở thế giới của võ giả, từ xưa tới nay luôn là kẻ mạnh làm vua.
Thực lực của ngươi mạnh, người khác sẽ vui vẻ phục tùng ngươi; thực lực ngươi còn yếu thì đến nhìn ngươi một cái, người ta cũng lười làm.
Bất luận thực lực hay công trạng, Diệp Viễn đều hoàn toàn xứng với hai chữ ‘đại nhân’ này.
Trước khi Diệp Viễn ra khỏi Thần Cấm Yêu Vực, Vô Biên Giới này có thể nói là đã triệt để nằm trong tay địch.
Là nhờ Diệp Viễn một mình ngăn sóng dữ, vung tay giết sạch đám người mạnh nhất của đại quân từ Cuồng Phong Giới kia.
Loại thực lực này, ngẫm thôi cũng khiến lòng người nảy sinh kính sợ.
Diệp Viễn không phải loại người ếch ngồi đáy giếng, hắn đã từng là một vị Đan Đế đứng ở trên cao, cho nên hoàn toàn không có bất cứ điểm gì không thích ứng với sự biến hóa của đám người này mà nhập vai một cách rất tự nhiên.
Hơn nữa, Diệp Viễn biết, khi thực lực của mình tăng lên, có rất nhiều người vốn là bạn bè sẽ dần dần xa cách.
Đứng ở chỗ cao thì phải chịu lạnh lẽo, chính là đạo lý này.
Giống như hai cô cháu Nam Phong, Long Đường, ban đầu vốn là sư huynh đệ đồng môn, nhưng bây giờ, mặc dù Diệp Viễn muốn hạ mình thân thiết với bọn họ nhưng giữa bọn họ có khoảng cách về thực lực quá lớn, đã ấn định hai bên không phải là những người thuộc cùng một thế giới.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không phải loại người quên gốc gác như vậy.
Nếu là bạn bè, Diệp Viễn nhất định sẽ chỉ dẫn cho họ một chút, để trong tương lai, không gian phát triển của bọn họ sẽ rộng lớn hơn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đội quân Cuồng Phong Giới đi qua nơi nào đều ra tay tàn sát dân chúng trong thành đến đó, nhưng vì sao công phá Vô Phương Thành lại không gây quá nhiều sát nghiệp?”
Diệp Viễn đã dạo quanh thành xem xét mấy lần, phát hiện Vô Phương Thành được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, dường như không gây chiến ở đây, điều này làm Diệp Viễn vô cùng bất ngờ.
Cả những người trước mắt đây, Diệp Viễn còn tưởng bọn họ đã lành ít dữ nhiều, ai ngờ bọn họ chỉ bị khống chế.
Tên Thượng Quan Văn Duệ ngu xuẩn kia, lại còn muốn lấy bọn họ ra uy hiếp mình.
“Chuyện này ta có nghe bọn họ nói đến, định gom chúng ta lại một chỗ, sau đó chọn thời gian tiến hành hiến tế tập thể! Ban đầu nơi này cũng đã định tiến hành trong ít ngày tới, nhưng không ngờ Diệp Viễn ngươi lại trở về kịp.” Thất Hải đáp.
Diệp Viễn hiểu ra, thì ra bọn chúng không phải không muốn ra tay mà là không kịp ra tay.
Trong Vô Phương Thành này hầu hết đều là đám người có quyền lực ở Vô Biên Giới, đều có thực lực sâu không lường được.
Nếu một ngày bọn họ chết đi, dùng phương thức thô thiển này để thu thập huyết sát lực thì nghe quá lãng phí, cho nên chúng mới nghĩ đến ý tưởng tập trung người lại cùng hiến tế!
Có điều Thượng Quan Văn Duệ không ngờ Diệp Viễn lại mạnh mẽ trở về, một tay nghiền nát mười gã cường giả nửa bước Vô Lượng Cảnh, giải phóng Vô Phương Thành.
Diệp Viễn quét mắt nhìn mọi người một lượt, bỗng có chút bận tâm hỏi: “Tử Huy huynh... còn sống không?”
Nghe đến tên ‘Tử Huy huynh’ này, mọi người ở đây không khỏi sửng sốt, nhất thời không nhớ ra được vị ‘Tử Huy huynh’ này rốt cuộc là ai.
Nhậm Tinh Thuần phản ứng nhanh nhất, vội vàng đáp: “Từ Tử Huy hẳn là không sao! Võ giả Hồn Hải Cảnh đều bị bọn chúng nhốt dưới địa lao thành đông.”
Nghe Nhậm Tinh Thuần nói vậy, Diệp Viễn mới yên lòng.
Từ Tử Huy là ân nhân cứu mạng phụ thân mình, Diệp Viễn nợ hắn một món nợ lớn. Nếu hắn chết, Diệp Viễn sẽ rất áy náy.
Nghe Nhậm Tinh Thuần nói xong, mọi người mới biết Từ Tử Huy này chẳng qua chỉ là một võ giả Hồn Hải Cảnh.
Nhưng mọi người đều không khỏi hâm mộ trong lòng, vị Từ Tử Huy này được Diệp Viễn đại nhân ưu ái đặc biệt.
Tiếp đó, Diệp Viễn tự mình đến địa lao ở thành đông thả Từ Tử Huy ra, giải trừ cấm chế trên người hắn.
Khi Từ Tử Huy biết thân phận và thực lực hiện tại của Diệp Viễn, lại thấy hắn đích thân tới địa lao đưa mình ra, Từ Tử Huy cảm động vô cùng.
Sau này, chuyện nhỏ hôm đó bị người khác tiết lộ ra ngoài, trở thành một giai thoại được người người ca tụng.
Diệp Viễn đại nhân trọng tình trọng nghĩa, không quên người cũ.
Điều này đã điểm xuyết thêm một tia nhân tính cho hình tượng Diệp Viễn vốn bị thần hóa.
Sau chiến dịch này, Diệp Viễn dần trở thành kẻ đứng trên thần đàn ở Vô Biên Giới, thanh danh của hắn thậm chí còn vượt qua cả Đại Diễn Chân Tông năm ấy.
Đại Diễn Chân Tông hi sinh toàn bộ lực lượng của tông để bảo vệ sự bình yên của Vô Biên Giới, điều này dĩ nhiên khiến người ca ngợi lại buồn thương, nhưng Diệp Viễn lại có công lao hóa thứ mục nát thành thần kỳ, lấy sức một người đánh bại cả đại quân Cuồng Phong Giới.
Công tích cỡ đó, có thể nói là vô tiền khoáng hậu.
Các võ giả từng chứng kiến cuộc đại chiến ở Vô Phương Thành lại tặng cho Diệp Viễn một đạo hiệu, gọi là ‘Chân Long Thiên Quân’!
Khi Diệp Viễn phi thăng lên Thần Vực, võ giả của Vô Biên Giới bèn chế tạo một pho tượng của Diệp Viễn ở Vô Phương Thành để kỷ niệm Chân Long Thiên Quân Diệp Viễn.
Từ đó, cái tên Chân Long Thiên Quân Diệp Viễn được lưu truyền vạn năm ở Vô Biên Giới này.
Công tích của hắn được đời đời khắc ghi!
Đương nhiên, những điều này đều là chuyện về sau.
Diệp Viễn cứu Từ Tử Huy ra, tặng cho hắn một đống đan dược, đủ để hắn tu luyện tới Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Sau đó, Diệp Viễn lại sai người đi khắp nơi tìm kiếm tin tức về đệ tử của U Vân Tông.
Cùng lúc đó, cuộc phản công của Vô Biên Giới cũng đã chính thức mở màn.
Toàn bộ chuyện này đã không còn liên quan gì đến Diệp Viễn nữa.
Phân phó xong xuôi mọi chuyện, Diệp Viễn bắt đầu bế quan!
Mọi chuyện ở Vô Biên Giới đã đâu vào đấy, nhưng chuyện bên Cuồng Phong Giới thì còn chưa chấm dứt.
Chưa diệt trừ Triệu Thiên Dận, Cuồng Phong Giới và Vô Biên Giới vĩnh viễn không có ngày bình yên.
Trước khi đi sang Cuồng Phong Giới, Diệp Viễn nhất định phải đột phá lên Thần Du Cảnh!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất