Chương 696: Thần hồn ngưng hình
Trên một dải đồng bằng hoàn toàn trống trải cách Vô Phương Thành ngàn dặm, hơn chục võ giả đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Tất cả những vị võ giả đứng đầu Vô Biên Giới như Thất Hải, Tần Hồng Đào, Ninh Nhất Hiền,... đang hộ pháp cho một thanh niên.
Diệp Viễn nhắm nghiền hai mắt, ngưng thần tĩnh khí, đang làm chuẩn bị cuối cùng trước khi đột phá.
Thần sắc hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn lạnh nhạt đối diện với sự đột phá sắp tới của mình, nhưng bọn Thất Hải thì đều hết sức ngưng trọng, như thể chính mình chuẩn bị độ kiếp vậy.
Hiện giờ chiến sự còn chưa kết thúc, Diệp Viễn là hi vọng lớn nhất của Vô Biên Giới, không thể để xảy ra một chút sơ sót nào, dù là nhỏ nhất.
“Ùng...”
Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên giữa trời, không trung vốn đang trong trẻo, vạn dặm không mây thì bỗng mây đen kéo tới ùn ùn.
Nhìn thanh thế này, bọn người Thất Hải đều biến sắc.
“Diệp Viễn chỉ đột phá lên Thần Du Cảnh, vì sao thanh thế lại lớn như vậy?”
“Dù thiên kiếp còn chưa hoàn toàn hình thành nhưng nhìn thanh thế này đã thấy còn mạnh hơn cả người khác độ thiên kiếp Vô Lượng Cảnh đó!”
“Chẳng trách Diệp Viễn còn ở Hồn Hải Cảnh đã có thực lực đáng sợ cỡ đó, thiên kiếp của hắn lúc này thật quá mức kinh người.”
Thanh thế độ kiếp của Diệp Viễn tất nhiên là cực kỳ kinh người, nếu không phải như thế thì ban đầu hắn sao có thể dựa vào thiên kiếp mà chém cho gã Thượng Quan Vân Dung từ cảnh giới tầng ba Thần Du Cảnh rớt xuống hai tầng tiểu cảnh giới được chứ?
Nhưng theo Diệp Viễn thì thiên kiếp lần này vẫn kém một chút so với lần trước.
Chung quy lần trước hắn đột phá ngưỡng cửa tam hạ cảnh giới, so với lần này thì sự cản trở của thiên đạo đối với hắn cũng mạnh hơn nhiều.
Chuyện như vậy, nhất định sẽ còn phát sinh khi hắn đột phá tam trung cảnh giới lên tam cao cảnh giới.
Về điểm này, Diệp Viễn đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Loại đột phá những trói buộc của Thiên đạo để tăng thực lực cũng là một bước nhảy vọt lớn trong đời, tất nhiên sẽ bị thiên đạo đả kích mạnh mẽ.
Mà thực lực của Diệp Viễn mạnh hơn rất nhiều so với các võ giả bình thường khác, cường độ ngăn chặn tất nhiên cũng sẽ lớn hơn người thường rất nhiều.
“Ầm ầm ầm...”
Những tia sét ngoằn ngoèo điên cuồng đánh xuống, mãnh liệt oanh kích khu vực Diệp Viễn đứng.
Nhưng chỗ Diệp Viễn vẫn chưa có một tia dao động nguyên lực nào.
“Trời... Diệp Viễn định dùng thể xác để chống cự thiên kiếp! Không phải! Hắn... Hắn đang dùng thiên kiếp để rèn luyện thể xác!” Thất Hải chứng kiến màn này, lẩm bẩm nói.
Phương thức độ kiếp của Diệp Viễn mang đến cho hắn một kích thích quá mạnh.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không dám nghĩ đến, độ kiếp cũng có thể dùng phương thức này.
Vòng thiên kiếp thứ nhất, ngay cả nguyên lực, Diệp Viễn cũng lười dùng.
Giữa một biển đầy những tia chớp như con mãng xà điện đang điên cuồng, Diệp Viễn tựa như một chiếc thuyền con, nhưng chiếc thuyền này lại vững vàng như thể đã được đóng đinh trên mặt biển.
Trong một vùng trời dày đặc những tia sét màu lam tím, một tia sáng xanh dần dần rộ lên, trên da thịt Diệp Viễn bỗng như đang mơ hồ sinh ra từng mảnh vảy rồng màu xanh.
Tia sét thiên kiếp ngày càng mạnh, nhưng Diệp Viễn lại cảm thấy như nó đang có xu hướng yếu đi, cảm giác bị sét đánh vào thân thể càng lúc càng giảm.
“Chậc chậc, thân thể Long tộc quả nhiên không phải mạnh bình thường! Không biết thân này của mình cứ tiếp tục cường hóa như thế thì sẽ có thể đạt đến mức độ nào!” Trong thiên kiếp, Diệp Viễn cảm thán.
Vòng thiên kiếp thứ nhất nhanh chóng qua đi, Diệp Viễn không bị thương chút nào.
Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Thất Hải hộ pháp cho hắn lặng người hồi lâu, thậm chí còn quên luôn cả nhiệm vụ của mình.
Dưới thiên kiếp khủng khiếp như thế lại có người hoàn toàn không bị thương chút nào!
Tên Diệp Viễn kia thật là biến thái!
Đây là suy nghĩ đồng thời nảy sinh trong đầu mọi người.
Ngày đó, khi Diệp Viễn giết mười gã cường giả nửa bước Vô Lượng Cảnh, bọn họ đều đã bị Diệp Viễn thu vào trong Hạo Thiên Tháp, cho nên không một ai được chứng kiến cảnh Diệp Viễn ra tay.
Sự cường đại của Diệp Viễn chỉ là bọn họ hình dung ra được.
Mà hôm nay, khi Diệp Viễn độ kiếp, bọn họ rốt cuộc tận mắt chứng kiến sự cường đại đến mức kinh sợ lòng người của Diệp Viễn.
Nhất là Thất Hải, hắn cũng cách thời điểm độ kiếp phi thăng không còn xa, cho nên cảm ứng với độ mạnh của thiên kiếp cũng càng thêm rõ ràng.
Hắn tự thấy nếu mình phải gánh thiên kiếp như vậy, dù cho có thể vượt qua thì cũng khó lòng mà thong dong nhẹ nhàng như Diệp Viễn.
Đợt thứ hai, đợt thứ ba, thứ tư nhanh chóng kéo đến, đợt sau mạnh hơn đợt trước, nhưng Diệp Viễn đều nhẹ nhàng độ qua.
Đến đợt thứ năm, song sắc lôi kiếp đúng hạn kéo tới.
“Chín đạo thiên kiếp thứ năm! Song kiếp lôi hồn! Trời...” Nhìn thấy một màn kinh sợ lòng người đó, Thất Hải hít sâu một hơi đầy khiếp sợ.
Lại một lần nữa hắn cảm nhận sâu sắc được, thực lực của Diệp Viễn cường đại đến mức độ nào!
Lúc này song sắc lôi kiếp đã khủng khiếp hơn nhiều so với lần độ kiếp đột phá Hồn Hải Cảnh, nhưng cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn cũng đã lớn hơn trước nhiều.
Song sắc lôi kiếp đánh trọng thương Diệp Viễn khi đó, có lẽ hiện giờ khó có thể gây trở ngại gì cho hắn, thậm chí ngay cả viên Hắc Châu kia hắn cũng không đụng tới.
Thiên kiếp tan đi, bầu trời lại trở nên quang đãng như xưa.
“Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì!” Bỗng có người kêu lên, như thể vừa thấy chuyện gì không thể tin nổi.
Mọi người còn đang đắm chìm trong nỗi khủng hoảng khi thấy song sắc thiên kiếp kia, không ai chú ý tới bầu trời có gì khác thường.
Nghe người kia nói vậy, mọi người không khỏi chăm chú nhìn theo, liền thấy một hình bóng mờ ảo từ thiên linh cái của Diệp Viễn tràn ra.
Hình bóng kia trông giống Diệp Viễn như đúc!
“Đây là... Thần hồn ngưng hình... Sao có thể chứ? Hắn... Hắn vừa đột phá Thần Du Cảnh thôi mà!” Thất Hải kêu lên.
“Thật sự không ngờ được, thần hồn của Diệp Viễn lại có thể ngưng hình thật đến trình độ này! Vừa đột phá Thần Du Cảnh mà thần hồn đã có thể ngưng hình rồi.” Ninh Nhất Hiền cũng kinh ngạc không thôi.
“Nhưng sao có thể như vậy chứ? Ta chưa từng nghe nói võ giả Thần Du Cảnh nào có thể ngưng hình được thần hồn! Thần hồn của Diệp Viễn phải cô đọng chừng nào mới được như thế?” Tần Hồng Đào kinh ngạc nói.
“Chẳng trách hắn vừa độ hồn kiếp dễ dàng như vậy, thần hồn cô đọng cỡ này thì loại hồn kiếp ở trình độ đó làm sao có thể lay động được?” Thất Hải nói.
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy hình bóng lờ mờ kia như thể một đứa trẻ mới chào đời, lòng tràn ngập tò mò đối với thế giới này, cứ lượn qua lượn lại trên không trung, vui sướng vô cùng.
Khi lên đến Thần Du Cảnh, thần hồn của võ giả có thể ngao du đất trời và càng thêm thân cận với thiên địa, như vậy mới có thể huy động nguyên lực trong thiên địa mạnh hơn.
Nhưng võ giả Thần Du Cảnh thông thường thì thần hồn đều là vô hình, cho dù có thể tách khỏi thân thể, ngao du đất trời nhưng cũng không thể quá lâu.
Nhưng thần hồn của Diệp Viễn đã cô đọng thành hình, như vậy thần hồn của hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với võ giả Thần Du Cảnh bình thường.
Võ giả thuộc ba cảnh giới bậc trung, chủ yếu tu luyện thần hồn là chính.
Thần hồn càng ngưng thật, tương tác với nguyên lực trong thiên địa càng mạnh.
Cho dù là võ giả Vô Lượng Cảnh cũng không nhất định có thể tu luyện thần hồn đến trình độ ngưng hình.
Nhưng hiện tại Diệp Viễn mới bước vào Thần Du Cảnh mà hắn lại làm được rồi.
Khó trách bọn Thất Hải nhìn thấy màn này lại như gặp quỷ.
Không phải do bọn họ thiếu kiến thức, thật sự thì tình huống này quá hiếm thấy, căn bản là bọn họ chưa nghe bao giờ.
Thần hồn của Diệp Viễn bay lượn trên không chơi đùa một hồi, như là cảm thấy hơi mệt bèn trở lại thân thể Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới chậm rãi mở hai mắt, khóe miệng không nhịn được bèn nở một nụ cười.
Đã lâu không được cảm thụ cảm giác thần hồn xuất khiếu thế này rồi!