Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 698: Triệu Thiên Dận, ngươi phải chết!

Chương 698: Triệu Thiên Dận, ngươi phải chết!
“Triệu Thiên Dận, cút ra đây cho ta!”
Trên bầu trời trung tâm Vương Thành có một bóng người đứng giữa không trung.
Thanh âm của Diệp Viễn như một tràng sấm nổ, nháy mắt đã lan truyền khắp tòa thành.
Diệp Viễn trực tiếp xuyên qua đại trận hộ thành, tiến vào trong Vương Thành.
Lúc này, hắn không cần phải lén lút như lần trước, hôm nay, hắn đã có thực lực để làm đối thủ của Triệu Thiên Dận!
Một tiếng quát của Diệp Viễn lập tức khiến cho mọi người chú ý.
“Người kia... là ai thế? Dám gọi thẳng tục danh của Phong Hoàng bệ hạ, chán sống rồi ư?”
“Ngươi là đồ ngu xuẩn! Rõ ràng tiểu tử này đến đây không phải với mục đích tốt lành gì, nếu không phải thằng ngu thì chính là có bản lĩnh thực sự, ngươi nói hắn chán sống hay không?”
“Ngươi mới là đồ ngu! Trên đời này, liệu ai có thể là đối thủ của Phong Hoàng bệ hạ? Ngài là cường giả Vô Lượng Cảnh cơ mà! Tuy có vẻ như thực lực của tiểu tử này tốt đấy nhưng căng lắm cũng chỉ đến Thần Du Cảnh tầng thứ nhất mà thôi!”
“...”
Kẻ kia nghẹn lời!
Trong mắt võ giả Cuồng Phong Giới này, Diệp Viễn thuần túy là đến chịu chết!
Vì trên đời này, căn bản không kẻ nào có thể là đối thủ của Phong Hoàng bệ hạ!
Trong lòng bọn họ, Phong Hoàng bệ hạ chính là vô địch!
Chỉ là… hôm nay Diệp Viễn tới đây, mục đích chính là để phá hủy gã cường giả vô địch trong lòng bọn hắn đó.
Trên Tê Hà Sơn, Tinh Uyên đang giảng đạo cho các đệ tử, nghe được âm thanh này lập tức biến sắc.
“Là kẻ nào mà to gan đến vậy, dám khiêu khích Phong Hoàng bệ hạ! Ừm... giọng nói này nghe thật quen tai!”
“Là giọng của tiểu sư đệ mà! Sư phụ, tiểu sư đệ về rồi!” Thi Hạo Nhiên nhanh chóng nhận ra giọng nói này, nửa vui mừng nửa kinh ngạc nói.
Tinh Uyên đã nhận ra giọng Diệp Viễn từ trước, lúc này sắc mặt lộ vẻ phức tạp, thở dài: “Diệp Viễn về rồi, hắn sao có thể còn là tiểu sư đệ của các ngươi? Chỉ sợ ngay cả vi sư cũng phải gọi hắn một tiếng ‘đại nhân’!”
Thi Hạo Nhiên biến sắc, hỏi: “Sư phụ nói vậy là có ý gì ạ?”
Tinh Uyên khoát tay bảo: “Không cần hỏi, cùng vi sư đi xem là biết.”
Dứt lời, Tinh Uyên đứng dậy ra cửa.
Đám đệ tử nghi hoặc đi theo hắn.
Cùng lúc đó, vô số đại gia tộc trong thành đều bị kinh động, ra cửa chờ xem.
Có điều, khiến bọn họ ngỡ ngàng ngạc nhiên là, bóng người thanh mảnh trên không trung kia chỉ là một thiếu niên võ giả Thần Du Cảnh.
Thực lực như vậy, ở ngoài Vương Thành thì coi như là không tệ, nhưng dù loại bỏ hết tinh nhuệ ở trung ương Vương Thành thì vị trí của hắn vẫn chẳng đáng để mắt.
Thực lực cỡ đó mà dám khiêu chiến Phong Hoàng bệ hạ?
Hai năm trước, Diệp Viễn từng tung hoành ngang dọc khắp Vương Thành này, nhưng khi đó thực lực của hắn còn rất yếu.
Hai năm trôi qua, cả khí chất và thực lực của Diệp Viễn đều đã khác xa khi đó, vì thế dĩ nhiên không có mấy người nhớ ra, người thiếu niên trước mắt này chính là gã Diệp Viễn từng quậy tung Vương Thành năm xưa.
Hơn nữa, thanh thế hôm nay của Diệp Viễn còn lớn hơn, phô trương hơn lần trước rất nhiều.
Lần đầu chỉ là ở trên quảng trường, nhưng lần này, Diệp Viễn quát một tiếng đã kinh động toàn bộ cao thủ ở trung ương Vương Thành.
Lúc này Diệp Viễn đang nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng đợi Triệu Thiên Dận đáp lại.
Có điều, dù sao Triệu Thiên Dận cũng là kẻ có địa vị cao nhất ở Cuồng Phong Giới này.
Diệp Viễn kiêu ngạo huyênh hoang như thế, đã khiến rất nhiều cao thủ bất mãn.
Vì thế, liền có kẻ không sợ chết xông lên.
“Tên tiểu tử không biết sống chết kia, ngươi từ đâu xông ra, dám gọi thăng tên húy của Phong Hoàng bệ hạ! Muốn chết ư?”
Đây là một gã cường giả Thần Du Cảnh tầng ba, chỉ nói một câu liền đánh về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn không hề động đậy, lại có một bóng hình mờ ảo thoát ra khỏi người hắn.
Bóng hình mờ ảo kia chỉ điểm nhẹ tay một cái, gã cường giả Thần Du Cảnh tầng ba kia liền rớt thẳng xuống đất.
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
“... Đó là thần hồn ngưng hình! Điều... điều này sao có thể xảy ra được?”
Bọn Thi Hạo Nhiên vừa mới từ Tê Hà Sơn ra thì thấy cảnh này, Thi Hạo Nhiên sợ đến cứng cả lưỡi.
Ánh mắt Tinh Uyên cũng ngưng đọng lại, hắn không ngờ mới hai năm chưa gặp, Diệp Viễn đã mạnh đến trình độ này.
Thần Du Cảnh tầng một đối phó với Thần Du Cảnh tầng ba, một chiêu cũng không cần, dùng thần hồn ngưng hình miểu sát đối phương!
Hơn nữa... Thần Du Cảnh tầng một đã ngưng hình được thần hồn, chuyện này có ý nghĩa gì?
Mặc dù Tinh Uyên biết Diệp Viễn từng là Đan Đế, nhưng thấy tình huống này, hắn cũng khiếp sợ vô cùng.
Nhưng nói đến nói đi thì, nếu Diệp Viễn chẳng có đủ thực lực, hắn sẽ không càn rỡ công khai khiêu chiến Triệu Thiên Dận.
Ba chữ ‘Vô Lượng Cảnh’ này, không phải để nói chơi!
“Hiện tại, các ngươi biết lời ta vừa nói có ý gì rồi chứ?” Tinh Uyên cảm khái.
Thi Hạo Nhiên và đám sư huynh đệ nhìn nhau, đều thấy được sự chấn động trong mắt đối phương.
Hai năm không gặp, Diệp Viễn đã không còn là tiểu sư đệ cần bọn họ che chở nữa rồi!
Thiếu niên từng phải núp dưới vòng tay che chở của sư phụ, nay đã chân chính trưởng thành, trở thành một cường giả tuyệt thế!
Đúng lúc này, Diệp Viễn chậm rãi mở mắt, bình thản nói: “Hôm nay ta tới đây là vì ân oán cá nhân với Triệu Thiên Dận. Nếu có kẻ nào không sợ chết thì có thể thử xem, ta coi như khởi động cho nóng người!”
Giọng nói không lớn nhưng lại vẫn truyền rõ từng tiếng vào tai mọi người.
Lời này rất ngạo mạn!
Cực kỳ ngạo mạn!
Nhưng người thiếu niên trước mắt này có vốn liếng để ngạo mạn.
Chỉ dựa vào thần hồn, nháy mắt giết chết cường giả Thần Du Cảnh tầng ba, rất hiển nhiên, người này thực sự đến đây để khiêu chiến Phong Hoàng Triệu Thiên Dận!
Một câu nói thôi đã khiến người người kinh sợ!
Cả đám cường giả đang muốn ra tay thử một lần đều thức thời kiềm chế mong muốn khiêu khích hắn xuống.
Diệp Viễn thấy vậy, lại nhắm mắt lại.
Hắn ra tay chớp nhoáng chính là để khiến mọi người đều phải khiếp sợ, nếu không, cả đám ruồi nhặng liên tục vo ve cũng hơi khó chịu.
Về phần đám người Tinh Uyên, tất nhiên Diệp Viễn đã sớm phát hiện, nhưng lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để nhận người quen, cho nên hắn chỉ làm như không thấy.
Thời gian trôi dần, phía dưới đã có người xôn xao bình luận.
“Sao đến giờ mà Phong Hoàng đại nhân còn chưa có ra? Chẳng lẽ... hắn thực sự sợ?”
“Suỵt… nhỏ giọng chút, ngươi muốn chết à! Phong Hoàng đại nhân là cường giả Vô Lượng Cảnh, làm sao có thể sợ tiểu tử kia? Người không ra, nhất định là có lý do của người! Tuy bản lĩnh của tên tiểu tử này khá đấy, nhưng cũng không thể là đối thủ của Phong Hoàng đại nhân được.”
“Ừ, ngươi nói cũng phải. Dù sao Phong Hoàng đại nhân cũng là cường giả Vô Lượng Cảnh, sao có thể sợ một tên tiểu tử Thần Du Cảnh tầng một chứ?”
Mọi người đang nghị luận ầm ĩ, bỗng xa xa chợt ồn ào nhốn nháo.
“Xẹt xẹt xẹt... xẹt xẹt xẹt...”
Một gã trung niên áo gấm chậm rãi bước ra khỏi đám đông, trên tay gã còn nắm một sợi xích sắt cực lớn.
Đầu kia sợi xích móc vào một lồng sắt làm bằng huyền thiết!
Trong lồng sắt là một nam một nữ, đều hết sức tiều tụy, sắc mặt hoàn toàn không còn chút máu.
Diệp Viễn đang đứng trên không bỗng mở to hai mắt, gắt gao nhìn vào hai bóng người trong lồng sắt kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Thiên Dận, ngươi... phải... chết!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất