Chương 70: Cái gì
“Cái gì? Ngươi nói Diệp Viễn với thực lực của Nguyên Khí tầng bốn đã thông qua sát hạch đan sư rồi sao?”
Giang Vân Hạc rất lâu không có thất thố như vậy, nhưng tin tức Phong Nhược Tình mang tới khiến hắn thật sự kinh ngạc.
“Đúng vậy, hắn chẳng những thông qua sát hạch sơ cấp đan sư, hơn nữa khi sát hạch, hắn đã luyện chế được siêu phẩm Cường Hóa đan cấp hai. Trải qua khảo sát, sau khi Linh Dịch tầng một ăn viên đan dược này, liền có sức mạnh có thể uy hiếp Linh Dịch tầng năm.” Phong Nhược Tình nói ra làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
“Siêu phẩm đan dược cấp hai.... Linh.... Linh Dịch tầng một uy hiếp Linh Dịch tầng năm”
Đại não Giang Vân Hạc dường như bị chặn đứng, Phong Nhược Tình nói chuyện xảy ra hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn.
Thấy Giang Vân Hạc thất lễ như vậy, Phong Nhược Tình trong lòng cũng muốn cười. Nàng đến học viện Đan Võ nhiều năm rồi, chưa từng thấy qua Giang Vân Hạc trong loại trạng thái này bao giờ.
“Chẳng lẽ, Diệp Viễn hắn trời sinh hồn lực cường đại, vậy mà đã đạt tới cảnh giới đan sư?” Hồi lâu, Giang Vân Hạc mới hỏi.
Nhưng Phong Nhược Tình lắc đầu nói: “Không phải, hồn lực của hắn không quá cường đại, chẳng qua là so với người bình thường thì mạnh hơn một chút. Hắn có thể luyện chế ra đan dược cấp hai, là bởi vì hắn dùng m Dương Phân Lưu Thuật.”
“Ahhh, m Dương Phân Lưu Thuật... Cho dù là m Dương Phân Lưu Thuật, thì điều này cũng quá khoa trương rồi đó?”
“Kỳ thật, m Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn đã đạt đến truyền thuyết chi cảnh!” Lúc Phong Nhược Tình nói, bây giờ bản thân còn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Cảnh giới truyền thuyết, bản thân đã là một truyền thuyết.
Nghĩ muốn đạt tới cảnh giới này, có vẻ như là một chuyện không thể nào.
Những lão bất tử của Luyện Dược Sư công hội đó, một đám lớn tuổi cũng không có ai có thể dùng luyện dược thuật để tu luyện tới cảnh giới truyền thuyết, càng không cần phải nói độ khó lớn hơn m Dương Phân Lưu Thuật rồi.
Mới vừa bị Phong Nhược Tình lôi đến kinh ngạc, Giang Vân hạc lần thứ hai bị ngạc nhiên.
Hắn nhìn Phong Nhược Tình hồi lâu, mới chắc chắn nàng không nói láo: “Diệp Viễn này rốt cuộc có kỳ ngộ gì, đây cũng không thể tưởng tượng nổi.”
Phong Nhược Tình dường như sớm có chuẩn bị: “Loại chuyện này tất nhiên hắn không chịu nói, có điều ta suy đoán, phía sau Diệp Viễn chắc chắn có một Luyện Dược Sư cực kỳ mạnh mẽ chống lưng! Mà người này không thể nào là phụ thân của hắn, theo ta thấy, người luyện dược sư này chắc chắn không chỉ thuộc cảnh giới Đan Vương!”
Giang Vân Hạc đi qua đi lại tản bộ, suy ngẫm tin tức Phong Nhược Tình mang tới.
Như thế xem ra, suy đoán của Phong Nhược Tình hẳn là gần nhất với chân tướng rồi, nếu không thì không cách nào giải thích được Diệp Viễn còn nhỏ tuổi như vậy mà thiên phú luyện đan đáng kinh ngạc như thế.
Hồi lâu, Giang Vân Hạc mới mở miệng nói: “Nhân vật cỡ này quá mức đáng sợ rồi, có lẽ không nên chọc giận thì tốt hơn. Chẳng qua là ta không nghĩ ra, nếu Diệp Viễn có sư phụ lợi hại như vậy, làm sao lại để hắn nhập học ở học viện Đan Võ?”
Phong Nhược Tình lắc đầu nói: “Vấn đề này ta cũng nghĩ tới, đoán chừng là vì rèn luyện đệ tử chăng?”
“Ừ, đúng là có loại khả năng tồi tệ này! Ngươi nói Vương Kim Phúc cùng Tôn Kiến Minh hai tên tao lão đầu kia cũng biết chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Viễn! Đi, chúng ta nhanh đi tìm Diệp Viễn!”
Vừa nói, Giang Vân Hạc liền muốn xông ra đi tìm Diệp Viễn.
Phong Nhược Tình cười nói: “Viện trưởng yên tâm, trước khi về học viện ta đã đi thăm hỏi Dược Hương phường, Diệp Viễn hôm qua đã đi suốt đêm về học viện, hội trưởng đại nhân - Ngô Đạo Phong cùng với nhị vị phó hội trưởng đã tới một chuyến vô ích mà Diệp Hàng đại sư cũng trùng hợp đang bế quan, ba người bọn hắn tay không mà quay về. Cuối cùng, chỉ đành phải xin nhờ chưởng quỹ Phùng Tam của Dược Hương phường đưa huy chương Đan Sư tới học viện.”
Giang Vân Hạc thở dài một hơi, cười to nói: “Ha ha, Ngô lão đầu lại có thể bị đóng sầm cửa trước mặt, ta nghĩ sắc mặt của hắn lúc đó nhất định rất đặc sắc! Diệp Viễn nhất định là sớm đoán được có cảnh tượng này, cho nên mới đi suốt đêm trở lại học viện. Xem ra, hắn có cảm tình rất sâu với học viện nhỉ! Nếu Diệp Viễn đã về học viện, mau để hắn tới gặp ta. Không, ta tự mình đi gặp hắn!”
Giang Vân Hạc đưa Phong Nhược Tình đi theo tới nơi ở của Diệp Viễn, không làm kinh động tới những người khác.
Với thân phận của hắn tự mình đến gặp một học viên, sẽ tạo ra sóng to gió lớn ở trong học viện.
Có điều là, Giang Vân Hạc cũng không thấy Diệp Viễn, Diệp Viễn vừa trở về học viện liền tiến vào phòng luyện công.
Trái lại Giang Vân Hạc lại gặp được Lục nhi và Phùng Tam tại nơi ở của Diệp Viễn, mà bọn họ cũng không nhận ra Giang Vân Hạc, ngược lại Lục nhi thấy vô cùng rất quen Phong Nhược Tình.
“Phong lão sư tới tìm thiếu gia hay sao?”
“Đúng vậy, không phải tối hôm qua hắn mới trở về sao? Người đâu?”
“Thiếu gia nói bản thân cảm thấy mình muốn đột phá, cho nên trở lại một cái liền đi bế quan, Phùng chưởng quỹ tới cũng không có thấy thiếu gia ở đây.”
Giang Vân Hạc sững sờ, cái gì muốn đột phá, tiểu tử này căn bản muốn trốn tất cả mọi người!
Hắn đột phá Nguyên Khí tầng bốn mới mấy ngày, làm sao có thể nhanh như vậy lại đột phá lần nữa chứ?
Mặc dù Diệp Viễn trước đây đột phá đích thực rất nhanh, nhưng là Nguyên Khí cảnh mỗi lần tấn thăng một tầng cảnh giới, độ khó lại càng lớn.
Nguyên Khí tầng bốn đến Nguyên Khí tầng năm, nào có dễ dàng đột phá như vậy?
Lại nói, coi như hắn có thể đột phá, nhưng cảnh giới của hắn tăng lên quả thực quá nhanh, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tăng lên cảnh giới sau này, làm như vậy cái mất nhiều hơn cái được.
Sau lưng Diệp Viễn có một vị lão sư cường đại thế, làm sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy?
Cho nên, Diệp Viễn nhất định là đang trốn tất cả mọi người!
Tiểu tử này, làm ra phong ba lớn như vậy, tự mình lại trốn đi không gặp mọi người, thật là không chịu trách nhiệm!
Giang Vân Hạc cảm thấy vô cùng buồn rầu, với thân phận của hắn tới gặp một vãn bối, lại ăn bế môn canh!
Hắn vừa rồi còn đang cười nhạo Ngô Đạo Phong, không nghĩ tới hiện thế báo, nhanh như vậy liền đến lượt mình rồi.
Nhưng không thể không nói, bế quan là một cách mượn cớ tuyệt vời.
Võ giả tu hành, kiêng kỵ nhất chính là thời điểm bế quan bị người ta quấy rầy.
Dù Giang Vân Hạc là viện trưởng cao quý, cũng không thể tùy ý quấy rầy Diệp Viễn bế quan.
Phong Nhược Tình cũng không nghĩ tới cái kết quả này, bất đắc dĩ nói: “Đó... Lục nhi cô nương, thứ cho chúng ta đã quấy rầy. Nếu như Diệp Viễn xuất quan, xin Lục nhi cô nương nói cho hắn biết, để hắn đến sau núi Vân Lan Các tìm viện trưởng đại nhân.”
Lục nhi nháy mắt một cái, gật đầu nói: “Phong lão sư yên tâm, Lục nhi đã ghi nhớ.”
Lục nhi ngây thơ hồn nhiên, căn bản không biết hàm ý sâu xa của Phong Nhược Tình, nhưng Phùng Tam là người tinh thông đối nhân xử thế, nghe vậy cả người rung một cái, con mắt len lén liếc nhìn Giang Vân Hạc.
Hắn vốn chỉ là mơ hồ cảm thấy người này rất cường đại, nhưng trong giờ phút này hắn lại đoán được thân phận của Giang Vân Hạc!
Phùng Tam không nghĩ tới, đường đường là viện trưởng học viện Đan Võ, vậy mà lại hạ mình tự mình đến tìm Diệp Viễn!
Hồi tưởng lại sáng sớm hôm nay Ngô Đạo Phong đại nhân cũng đích thân tới cửa đưa huy chương, nội tâm Phùng Tam chấn động không ai sánh bằng.
Từ lúc sáng sớm cầm huy chương đến, Phùng Tam cũng biết Ngô Đạo Phong căn bản không phải đến tìm Diệp Hàng, bọn họ chính là đến tìm Diệp Viễn!
Hắn ở Dược Hương Phường làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, không có ai tường tỏ hơn so với hắn, đan sư Nguyên Khí tầng bốn có ý nghĩa như thế nào!
Hai đại nhân vật mạnh mẽ nhất, có thế lực nhất ở Tần quốc, lại đồng thời tới cửa tìm thiếu gia nhà mình!
“Hô...”
Thấy Giang Vân Hạc cùng Phong Nhược Tình đi xa, Phùng Tam thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Viễn thiếu gia thật sự vượt xa quá khứ, hắn đã từ một kẻ công tử bột, trưởng thành lên thành đỉnh cấp thiên tài của cả Tần Quốc.
Ngay cả Giang Vân Hạc và Ngô Đạo Phong - hai đại nhân vật như vậy, đều cướp lung lạc thiếu gia nhà mình!
“Lục nhi à, Diệp Viễn thiếu gia nhà chúng ta có tiền đồ rồi !” Phùng Tam từ trong thâm tâm cảm khái nói.
Lục nhi chỉ hé miệng cười một tiếng nói: “Thiếu gia vẫn luôn rất lợi hại, chỉ là các ngươi lúc trước hiểu lầm hắn thôi.”
Phùng Tam nhìn Lục nhi một chút, càng là không có gì để nói...