Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 709: Kiếm khí chọc trời cao

Chương 709: Kiếm khí chọc trời cao
Phi thăng kiếp và thiên kiếp đột phá cảnh giới là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Luận uy lực, uy lực của phi thăng kiếp càng cao hơn một bậc!
Thất Hải chậm chạp không dám bước ra bước này, cũng là bởi vì hắn không dám đối mặt với phi thăng kiếp.
Từ cổ chí kim, võ giả bỏ mạng ở phi thăng kiếp đếm không kể hết.
Đương nhiên, dựa vào thực lực của Diệp Viễn, muốn vượt qua phi thăng kiếp này cũng không phải là việc gì khó khăn.
Nhưng mà nếu như mang theo thêm ba người này, vậy thì hoàn toàn khác rồi!
Ba người bọn họ một khi đứng ở trung tâm nơi Diệp Viễn độ kiếp, thiên kiếp sẽ cho rằng ba người này cũng có ý đồ phi thăng Thần Vực!
Đến lúc đó, uy lực của thiên kiếp so với tình huống bình thường sẽ mạnh hơn mười mấy lần!
Loại thiên kiếp trình độ này, cho dù là dựa vào thực lực của Bạch Quang, nghĩ một chút cũng phải tê cả da đầu.
“Ha ha, thiên kiếp tự ta sẽ đến cản, ngươi cứ chăm sóc tốt cho chính mình là được rồi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Bạch Quang nghe vậy thì không còn gì để nói, có điều nếu Diệp Viễn đã kiên trì như thế, cho dù hắn có dùng đến cả tính mạng của mình thì cũng sẽ đi cùng!
Tình cảm giữa Diệp Viễn và Bạch Quang đã sớm vượt qua cả sinh tử.
“Thiếu gia, nếu không… ta không cần độ kiếp nữa? Để cho Lục Nhi ở lại Vô Biên Giới tu luyện, tin chắc là không bao lâu sau ta cũng có thể phi thăng!” Lục Nhi có chút lo lắng, lại có chút ngập ngừng nói.
Để cho nàng và Diệp Viễn tách ra, nàng đương nhiên là không đồng ý một trăm lần.
Nhưng mà sự tồn tại của nàng, lại khiến cho sự nguy hiểm của Diệp Viễn gia tăng rất nhiều.
Ý nghĩ của Lục Nhi rất đơn giản, chính nàng bỏ mạng dưới thiên kiếp không có vấn đề gì. Nhưng mà nếu vì vậy mà làm liên lụy đến Diệp Viễn, cho dù có chết nàng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Hơn nữa Lục Nhi cũng không có mạnh miệng, nàng chỉ dùng có hơn nửa năm thời gian, nhưng đã đột phá đến Hóa Hải Cảnh rồi.
Từ sau khi có thể tu luyện trở lại, tốc độ tu luyện của Lục Nhi có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung. Ngay cả tốc độ tu luyện của Diệp Viễn cũng bị tốc độ tu luyện của nàng làm cho lu mờ.
Dựa theo tốc độ tu luyện này của nàng, đạt đến Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng không cần đến thời gian mấy năm.
“Đúng vậy, sư phụ. Nếu không… sư phụ người phi thăng trước đi.” Tiêu Như Yên cũng khuyên nhủ.
Nhậm Đông cũng muốn nói chuyện, nhưng mà Diệp Viễn đã nghiêm sắc mặt lại nói: “Nghe các ngươi hay là nghe ta? Các ngươi cứ theo ta, đến lúc đó ta sẽ tự có biện pháp để độ qua Thiên Kiếp!”
Diệp Viến phát hỏa, ba người đều không dám lên tiếng nữa.
Thực ra là bọn họ lo lắng cho Diệp Viễn, nếu thực sự để bọn họ rời khỏi Diệp Viễn, trong lòng bọn họ cũng là không nguyện ý.
Năm người đã thương lượng xong, dĩ nhiên vẫn là Diệp Viễn định đoạt.

Địa điểm Diệp Viễn độ kiếp chọn ở nơi có địa hình lòng chảo cách bên ngoài U Vân Tông khoảng vạn dặm.
Ngày hôm nay, vô số võ giả Vô Biên Giới tụ tập đến bốn phía của nơi này, bọn họ đều là đến dự lễ.
Độ kiếp phi thăng, đây chính là cảnh tượng nghìn năm khó gặp ở Vô Biên Giới.
Rất nhiều võ giả cả đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy một lần.
Chuyện rầm rộ như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Đương nhiên, những người coi trọng lần độ kiếp này nhất, vẫn là những võ giả ở Thần Du Cảnh hậu kỳ.
Trong bọn họ có vài người có hi vọng độ kiếp, tới dự lễ để có thể thấy được uy lực của thiên kiếp.
Như thế chí ít, trong lòng cũng có cái để đo đếm.
Cho nên, Diệp Viễn độ kiếp lần này, dường như đã hấp dẫn toàn bộ cường giả của Vô Biên Giới!
Độ kiếp còn chưa bắt đầu, bốn phía đã có vô số võ giả vây tới.
Diệp Viễn biết những võ giả khác đối với thiên kiếp là khát vọng và kính nể, hắn cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, đối với loại tình huống này cũng không có ngăn cản.
“Phụ thân, mẫu thân, Viễn Nhi sắp độ kiếp. Sau ngày hôm nay, là sẽ cách xa hai thế giới, có chút không nỡ tạm biệt. Những đan dược này là ta chuẩn bị cho tiểu muội, ba tháng đầu khi mẫu thân sắp sinh, một ngày dùng một viên, chẳng những có thể đảm bảo tiểu muội bình an vô sự, mà đối với con đường tu luyện về sau của nàng cũng rất có ích lợi.” Diệp Viễn đem một bình dan dược đưa tới tay của Diệp Hàng, nói.
Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng còn đang lúc tráng niên, trước kia là bởi vì muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệp Viễn, cho nên mới không quản hết được.
Quãng thời gian trước do Diệp Viễn giật dây, Nhậm Hồng Lăng rốt cuộc cũng mang thai. Như vậy thì sau khi Diệp Viễn phi thăng, cha mẹ hắn cũng có ngươi ở bên.
Diệp Viễn đã sớm chẩn qua mạch cho Nhậm Hồng Lăng, thai của bà là con gái, cho nên Diệp Viễn mới gọi là tiểu muội.
Diệp Hàng nhận lấy đan dược, nhưng vẫn không yên lòng nói: “Viễn Nhi, ngươi mang theo Lục Nhi bọn họ độ kiếp, sẽ vô cùng nguy hiểm. Hay là, ngươi suy nghĩ thêm một chút?”
Diệp Viễn cười nói: “Phụ thân yên tâm, trong lòng Viễn Nhi hiểu rõ!”
Diệp Hàng nghe vậy than thở một tiếng nói: “Bây giờ ngươi đã là cường giả tuyệt thế, vi phụ đương nhiên sẽ không quản thúc ngươi. Chỉ là sau khi ngươi phi thăng Thần Vực, vạn sự cần cẩn thận một chút. Cường giả ở Thần Vực kia nhiều như mây, có một số việc phải suy nghĩ kĩ rồi hãy làm.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đa ta phụ thân nhắc nhở, Viễn Nhi đi đây!”
Diệp Hàng nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên, hốc mắt không biết đã ướt từ lúc nào.
Nhớ lại những năm qua, Diệp Hàng còn tưởng là đang nằm mơ.
Có điều thiếu niên giỏi giang trước mắt này, không nghi ngờ gì chính là con trai của hắn!
Con của hắn, là truyền thuyết của cả Vô Biên Giới!

Năm người Diệp Viễn lướt qua, đi tới giữa khu đất.
“Như Yên, Tiểu Đông, Lục Nhi, lát nữa ba người các ngươi phải đứng ở xung quang ta ba trượng, ngàn vạn lần không được tự ý di chuyển, hiểu chưa?” Diệp Viễn trịnh trọng sắp xếp nói.
Ba người nghe vậy đều gật đầu đáp: “Vâng!”
Diệp Viễn nhìn Bạch Quang cười nói: “Bạch Quang, có sợ không?”
Bạch Quang sớm đã chuẩn bị xong, nghe Diệp Viễn hỏi nói thẳng: “Sợ cái rắm! Trời muốn tiêu diệt ta, ta đấu lại với trời! Một cái Thiên Kiếp nát mà thôi, ta cũng không tin ta là hậu duệ của thần thú, lại để cho cửa ải này gây khó dễ!”
Diệp Viễn nghe vậy cười to nói: “Được! Hôm nay huynh đệ chúng ta, sẽ đâm thủng bầu trời này!”
Dứt lời, một đạo kiếm khí bay lên, xông thẳng lên trời!
Cho dù những võ giả kia cách xa mấy vạn tượng, nhưng mà vẫn cảm giác được kiếm khí bức người!
“Ùng ùng!”
Ông trời dường cảm giác được mình bị khiêu khích, trong nháy mắt gió mây biến đổi, mây đen giăng đầy trời.
“Ta… ta sắp không thở được rồi! Đây là thiên kiếp phi thăng sao? Sao ta lại có cảm giác như sắp đến ngày tận thế vậy?”
“Thiên kiếp này dường như là tạo thành trong nháy mắt, mặc dù còn chưa có rơi xuống, nhưng mà tuyệt đối cường đại đến mức khiến người ta hít thở không thông!”
“Quá đáng sợ, trình độ thiên kiếp như vậy, cho dù là nửa bước Vô Lượng Cảnh cũng là chắc chắn phải chết đúng không? Diệp Viễn đại nhân, hắn… rốt cuộc là muốn độ kiếp như thế này à?”
Uy áp cường đại trên bầu trời, làm cho những võ giả cường đại này có cảm giác như đang đến ngày tận thế.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua, thiên kiếp vậy mà có thể cường đại đến trình độ như thế này!
“Két!”
Một đạo tia chớp màu trắng vô cùng cường đại, nhưng không có dấu hiệu nào muốn giáng xuống, dọa tất cả mọi người giật mình!
Thiên kiếp này quá quỷ dị, căn bản là không cho đám người Diệp Viễn một chút thời gian nào để chuẩn bị!
Nhưng vào đúng lúc này, kiếm của Diệp Viễn vừa mới chỉ ra, một đạo kiếm khí cường hãn hơn cả một đạo trước nghịch thế mà lên, trực tiếp đụng vào với thiên kiếp!
Thiên kiếp, tiêu diệt!
Ngón tay của Diệp Viễn, như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu nóng, thoáng cái nổ tung!
Hơn mười tia chớp ngang ngược không biết lý lẽ giáng xuống, căn bản là không cho người ta mảy may cơ hội để thở dốc!
Diệp Viễn thấy vậy, ngửa mặt lên trời thét nói: “Đến tốt lắm!”
Trong một lúc, kiếm khí tung hoành, đem toàn bộ không gian đều cắt thành từng mảnh!
Hơn mười đạo tia chớp kia, vậy mà không có một đạo nào có thể xuyên qua kiếm khí của Diệp Viễn!
Những võ giả dự lễ kia, tất cả đều nhìn đến ngây dại.
Tình cảnh rung động tới mức này, e rằng cả đời bọn họ cũng khó có thể gặp được lần nữa!
Đừng nói là trình độ của hơn mười tia chớp đó, cho dù là chỉ cần một tia giáng xuống, cũng đủ để tiêu diệt tất cả mọi người tại chỗ rồi.
Nhưng mà chúng ở trước mặt Diệp Viễn, lại yếu đuối như vậy!
Lại là hơn mười tia chớp đồng thời giáng xuống, nhưng mà kiếm khí của Diệp Viễn cũng là càng ngày càng thêm cuồng bạo!
“Ha ha ha, đại ca, ngươi đúng là quá mạnh rồi! Đã quá!” Bạch Quang nhìn thấy một màn này, cười to nói.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cũng không biết là đã có bao nhiêu tia chớp giáng xuống, vân kiếp trên bầu trời dường như cuối cũng cũng mệt mỏi rồi.
Bởi vì nó phát hiện vô luận thế nào, cũng không đột phá được kiếm khí của Diệp Viễn.
Cuối cùng, thiên kiếp cũng chậm rãi tiêu tan.
Đúng lúc này, một chùm tia sáng vàng nhạt từ trên trời hạ xuống, trực tiếp đem năm người Diệp Viễn vây lại cùng tiến vào.
Sau đó, liền thấy năm người dần dần bay lên, bay thẳng vào mây trời, rồi dần dần biến mất không thấy!
“Viễn Nhi, bảo trọng!”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng nước mắt đầy mặt hô to.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất